Chương 13: Lần sau có thể cho ta sờ lông ngươi không (1)
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Nhất Trì Thanh Hứa11-10-2025 22:12:22
Trên các sạp hàng của đỉnh Ngự Thú hiếm khi xuất hiện linh thảo chất lượng cao sinh ra vàng kim. Thứ nhất vì loại này không tính là quý hiếm, thứ hai là những tu sĩ có khả năng trồng được linh thảo cao phẩm thường chuyển sang trồng dược thảo.
Vì tu sĩ luyện đan chủ yếu cần dùng dược thảo để luyện đan.
Hôm nay, chỉ có mình Dung Du là bày bán linh thảo kim tuyến, các sạp còn lại đều là linh thảo thường, từ tươi non đến héo úa, giá cả cũng khác nhau.
Có loại tám linh thạch một bó, cũng có loại chỉ hai linh thạch một bó.
Chử Tầm lần theo lời Tiểu Kim Long, đi tới trước mặt một tu sĩ cũng đang ngồi bệt dưới đất bên cạnh sạp, cúi người nhặt lên một bó linh thảo đã không còn tươi, hơi ngả màu xanh úa, trong lòng hỏi: "Lấy cái này hả?"
"Ừ ừ." Tiểu Kim Long gật đầu.
Với nó, ngoại trừ linh thảo cao phẩm thì giữa các loại linh thảo thường chỉ khác nhau ở độ tươi mà thôi. Hai linh thạch so với tám linh thạch, chẳng qua chỉ kém phần ngon miệng, linh khí trong thảo mộc cũng hao tổn đôi chút thôi mà.
Huống hồ trong linh thảo thường đã chẳng có bao nhiêu linh khí, vậy thì hà tất phải tốn nhiều linh thạch làm gì chứ?
Chử Tầm cụp mắt, lấy từ đai lưng ra hai viên linh thạch, cầm bó linh thảo hơi úa vàng ấy rồi rời đi.
Lúc ngang qua sạp của Dung Du, sắc mặt Chử Tầm không hề biến đổi, nhẹ như cơn gió, bước chân cực kỳ tự nhiên lướt qua.
Dung Du vừa bán xong ba bó linh thảo cuối cùng, đang nhét những cọng linh thảo còn thừa do dùng thử vào túi càn khôn, chuẩn bị thu dọn. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trong tay Chử Tầm cầm một bó linh thảo úa màu, nàng hơi sững người, sau đó như bừng tỉnh ngộ.
Thì ra không phải linh thảo của nàng không đủ tốt.
Mà là mèo con không đủ tiền!
Nàng nhớ rõ phụ thân tông chủ từng nói Chử Tầm tu luyện phù thuật, giờ xem ra, phù thuật của Chử Tầm hoặc chí ít là vẽ phù văn cũng chẳng mấy giỏi.
Tu luyện phù thuật, nếu chỉ là thuần túy thuật sĩ thì không chỉ không kiếm được tiền, mà còn phải tiêu tốn linh thạch để mua một cây pháp trượng tốt, mới giúp pháp thuật thi triển ra có uy lực mạnh mẽ hơn.
Chưa kể Chử Tầm còn phải nuôi linh thú, đó cũng là một khoản tiêu hao không nhỏ.
Dung Du khẽ lắc đầu. Nàng chợt nhớ lại chuyện khi trước Chử Tầm không chịu lên đỉnh Dược để chữa thương, lo sợ bại lộ thân thể yêu tộc là một nguyên nhân, nhưng giờ nghĩ lại, rất có thể còn vì một lý do quan trọng hơn...
Chính là hắn không có tiền.
Kẻ phản diện chính trong truyện lại nghèo đến mức khiến người ta khó tin, giống như cái cách hắn mang trong mình hình thái yêu quái, mà lại là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Dung Du vốn tưởng lần này Chử Tầm đến mua đồ, tám chín phần là định mua đan dược trị bỏng.
Nhưng theo tình hình bây giờ, đừng nói là đan dược mà ngay cả một bó linh thảo cũng toàn là thứ héo úa, chẳng còn chút tươi mới nào.
Dung Du nghĩ đến việc con mèo nhỏ mềm mại kia dù bị thương nặng vẫn cố gắng ra ngoài mua linh thảo cho linh thú thì không khỏi thở dài, sau đó nàng đem bao bố, thẻ gỗ và số linh thảo dùng thử vương vãi nhét hết vào túi trữ vật.
Nàng đứng dậy, tự thi triển một thuật thanh tẩy rồi rảo bước đến quầy đan dược chuyên trị bỏng.
Khi đến nơi, Dung Du đứng yên trước quầy, ánh mắt lướt qua từng hàng chữ đen trên thân các bình đan dược, nhưng không tìm thấy loại nàng cần.
Nàng lên tiếng hỏi: "Đạo hữu, còn đan dược trị bỏng lửa không?"
"Không còn." Tu sĩ sau quầy đang xem sách Đan Dược Đại Toàn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Dung Du, lập tức giật mình, vội vàng hạ giọng: "Dung sư tỷ, đan dược trị bỏng lửa vừa bị một cô nương mua mất rồi."
Dung Du thấy hắn cẩn trọng dè dặt như sợ đắc tội với mình, cũng không muốn gây rắc rối, khẽ gật đầu rồi rời đi.