Dung Du cảm thấy đôi khi chuyện một con mèo có thể ký khế ước với một con rồng làm linh thú cũng không phải là vô lý.
Đặc biệt là khi con rồng ấy có vẻ như hơi có vấn đề về trí tuệ.
Sau khi nàng kiên nhẫn giải thích rằng mình không hề nắm tay cũng chẳng hôn Chử Tầm, Tiểu Kim Long vẫn trưng ra ánh mắt kiểu "ngươi đừng hòng giấu được ta", hết sức tự tin quả quyết: "Chuyện đó tuyệt đối không thể nào không xảy ra!"
Dung Du: "..."
Hôm nay nàng coi như được chứng kiến cảnh tượng sống động của kiểu người "chỉ hươu bảo ngựa" rồi.
Dung Du suy nghĩ về việc làm sao để chứng minh bản thân chưa từng làm chuyện đó, nhưng nàng phát hiện không thể nào khiến Tiểu Kim Long tin nổi, thế nên Dung Du dứt khoát đổi chủ đề, bảo nó tận dụng ưu thế thân hình nhỏ nhắn, bay một vòng thám thính xung quanh, kiểm tra xem có nguy hiểm tiềm tàng nào không.
Biết được nhiệm vụ là để hộ pháp cho quá trình đột phá của Chử Tầm, Tiểu Kim Long lập tức "vù" một tiếng bay đi, dọc theo vách núi uốn lượn, đôi mắt tròn đen sáng ngời đảo liên tục.
Dung Du thì vừa chú ý hướng Chử Tầm ngồi vừa như đang nhổ củ cải, lần lượt kéo mấy củ linh sâm đầu nấm đen thui dưới đất lên, rồi không nương tay mà nhổ luôn chùm rễ phía dưới.
Linh sâm không trốn được, lại chẳng thể mở miệng kêu, chỉ có thể nằm im chịu trận. May mà tay nghề nhổ rễ của Dung Du rất khéo, thêm vào đó là linh khí trên người nàng mang độ thân thiện cao với thảo mộc. Khi từng luồng linh khí xanh biếc nhẹ nhàng lướt qua rễ sâm, giống như mưa xuân gió mát, khiến đám linh sâm tròn tròn mập mạp bắt đầu hơi hơi vặn vẹo tỏ vẻ hưởng thụ.
Kinh nghiệm trồng linh điền trước đó khiến Dung Du dần có thể cảm nhận được "tiếng nói" của linh thực qua trạng thái của chúng.
Thế là...
"Dễ chịu quá, nữa đi, nữa đi!"
"Ta sướng đến phát run rồi đây này!"
"Zì zì zì zì! Đừng dừng lại, ta còn rễ! Cứ trồng lại ta đi, ta còn mọc rễ mới được nữa mà!"...
Dung Du: "?"
Sao chỉ là nhổ rễ thôi mà lại khiến người ta có cảm giác như đang đi làm massage vậy chứ?
Nhưng với đám bảo bối giúp nàng trả nợ này, Dung Du vẫn vui vẻ đáp ứng nhu cầu, điều khiển một luồng linh khí nhẹ nhàng lướt qua bề mặt rễ như đang massage thư giãn.
Mấy củ linh sâm nằm ngay hàng thẳng lối trước mặt đã sướng đến mức khẽ run rẩy.
Lúc Dung Du còn đang massage cho linh sâm thì Tiểu Kim Long đã lặng lẽ chuồn đi, bay một vòng xung quanh để thăm dò nguy hiểm cả gần lẫn xa.
Mãi cho đến khi trông thấy dưới một gốc cây phía xa xa có một con gấu đen to tướng trụi lông đang ngáy khò khò, bên cạnh còn chất đống xương trắng rợn người, nó mới vèo một tiếng quay trở lại.
"Ê này! Ê này!" Tiểu Kim Long đáp xuống bả vai Dung Du, vươn đầu rồng nhỏ chỉ về phía sau, hạ giọng nói: "Đằng kia có một con gấu đen trụi lông đang ngủ say, tu vi là Kim Đan hậu kỳ!"
Dung Du ngẫm nghĩ, chắc là con đại yêu mà thủ lĩnh linh sâm khi nãy đã nói tới, thế là nàng bèn gật đầu: "Ngươi không đánh lại được đâu."
Tiểu Kim Long: "!"
Đuôi nó căng thẳng dựng lên, suýt nữa thì đã hét lên.
Ai bảo nó không đánh lại được cơ? Ai nói vậy hả? Một con gấu đen nhỏ nhoi, trước kia nó lợi hại lắm đó!
Khoan đã... trước kia à?
Trong mắt Tiểu Kim Long thoáng qua nét bối rối. Trước kia... nó lợi hại thật sao?
Linh thú vốn đang tự tin đầy mình bỗng im bặt, Dung Du còn tưởng mình vừa tổn thương lòng tự trọng của nó, liền đưa tay lên vỗ vỗ đầu rồng, dịu giọng: "Không sao, ta cũng không đánh lại được mà. Mình đừng chọc nó là được."
Một câu nói của nàng kéo Tiểu Kim Long khỏi dòng suy nghĩ rối bời, nó lập tức tức giận hừ một tiếng thật mạnh: "Ai bảo ta không đánh lại được! Nói về huyết mạch thì mười con, không đúng, cả trăm con gấu đen cũng chẳng bằng ta đâu nhé!"
Dung Du liếc nhìn tu vi Trúc Cơ trên người nó, rồi quay đầu tiếp tục mát-xa cho đám linh sâm.
Tiểu Kim Long thấy nàng không tin mình thì càng thêm không vui, nó nằm ườn trên vai nàng, uể oải vung vẩy cái đuôi rồng.
Đến một lúc, nó bỗng dựng đầu lên, nhìn xa xa về phía con đường hẹp giữa hai vách núi cao sừng sững.
"Có người tới." Tiểu Kim Long hạ giọng: "Ngươi ở đây canh chừng chủ nhân, để ta đi xem thử xem."