Chương 8: Là nàng, là nữ nhân thầm mến chủ nhân đó (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:17

Khi ánh sáng ban mai vừa le lói, một tia nắng len qua song cửa chiếu lên mép giường, con mèo nhỏ đang trốn trong không gian dưới gầm giường cuối cùng cũng động đậy. Chử Tầm đã thanh trừ xong tia thú diễm cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, cơn đau bỏng rát dai dẳng mấy ngày nay lập tức tan biến, tựa như tảng đá đè nặng trong lòng được dỡ bỏ, cả thân thể nhẹ nhõm khoan khoái vô cùng. Hắn thong thả bước ra từ dưới giường, bốn chân trắng muốt lững thững, cái đuôi dài mềm mại nhẹ nhàng vung vẩy đầy lười biếng. Đi được bốn năm bước, Chử Tầm liền thu hồi yêu thân, hóa trở lại thành thiếu niên áo đỏ ngày hôm qua. Tia nắng đầu ngày như dát một viền sáng vàng trên bờ vai hắn. Thiếu niên nghiêng đầu, đôi đồng tử hổ phách hơi nheo lại, lộ vẻ nhàn tản thư thái. Dường như hắn rất thích tiết trời đẹp hôm nay. Tiểu Kim Long trong cơ thể hắn nhìn cánh cửa phòng vẫn yên ắng, lại nghiêng đầu nhìn trái phải một vòng, không phát hiện điểm gì khả nghi. Hai tròng mắt tròn đen láy hiện vẻ hoài nghi, chỉ chốc lát sau, nó như nghĩ ra điều gì đó, bắt đầu lắc đầu đắc ý: "Chủ nhân, ta hiểu rồi! Nhất định nữ nhân đáng chết đó cố tình gây chú ý với ngài!" Chử Tầm: "?" "Ngài nghĩ xem, đêm qua nàng ta xông vào viện của ngài, còn có những hành vi thân mật như vậy, lại nói ra những lời đe dọa nọ kia, rõ ràng là muốn ngài khi chữa thương cũng phải nhớ đến nàng ta! Mà nàng ta không hề tố giác ngài, chính là đã để lộ tâm ý rồi!" Tiểu Kim Long cảm thán: "Nghe nói, một nam nhân chỉ cần bắt đầu nghĩ về một nữ nhân, ấy là khởi đầu của một đoạn tình cảm. Nữ nhân kia, tâm cơ thật sâu mà!" Tiểu Kim Long theo Chử Tầm lang bạt trăm năm, từng nghe đủ loại chuyện tình dây dưa nơi quán trà ven đường. Nay kịch bản rơi vào chính người nhà mình, nó liền đắc ý nói: "Hừ, chủ nhân yên tâm! Dù là thủ đoạn cao minh đến mấy cũng không qua mắt được Kim Long ta đâu!" Chử Tầm: "???" Hắn chỉ cho rằng hộ linh thú đang nói nhảm, liền thi triển một đạo Thanh Khiết thuật, sau đó chỉnh lại y phục, dùng dây buộc gọn lại mái tóc dài mượt như lụa. Chử Tầm cũng chẳng muốn truy xét vì sao Dung Du không tố cáo mình. Hắn đến Ngọc Hành Tông là để học phù thuật, dù chỉ ở thêm một ngày cũng có thể học thêm một phần đạo pháp. Rất nhanh, hắn liền gác chuyện này sang một bên, bước ra khỏi phòng, nghênh đón ánh nắng ấm dịu đầu ngày, đi đến lớp học phù thuật dành cho đệ tử nội môn. Phù thuật được phân làm hai nhánh là phù và thuật. Sau khi tu sĩ học được pháp thuật, liền có thể dựa theo chỉ dẫn trong "Phù Thuật Đại Toàn", dồn tụ pháp lực vào đầu bút phù, vẽ nên hoa văn pháp trận lên giấy phù màu vàng. Chỉ cần vẽ xong, phù chú đó lập tức có thể phát động pháp thuật tương ứng. Có những phù sư cao minh đem pháp thuật lợi hại của mình vẽ vào phù chú, coi như vật giữ mạng, khiến vô số tu sĩ tranh nhau mua với giá cao ngất, kiếm được lợi lộc đầy ắp. Chử Tầm có thiên phú cực cao trong việc tu luyện pháp thuật, nhưng duy chỉ không có năng khiếu vẽ phù. Lại thêm việc vẽ phù tốn giấy phù, tiêu hao linh thạch nên hắn chỉ đến nghe giảng pháp thuật từ các trưởng lão, học càng nhiều pháp thuật càng tốt. Khi Chử Tầm đang ở Phù Thuật Phong học pháp thuật thì Dung Du đã không chút ngại ngần trốn tiết của trưởng lão Kiếm Phong, vui vẻ chạy đến lớp dược lý của một vị trưởng lão ngoại môn để học về chăm sóc linh thảo và kiến thức cơ bản của đan đạo. Vị trưởng lão ấy giảng rất dễ hiểu, kiến thức nền tảng, vừa vặn phù hợp với người mới nhập môn như Dung Du. Nàng lấy ra một quyển sổ nhỏ cùng bút lông, vừa nghe giảng vừa viết lia lịa, ánh mắt sáng rực, như thể đối với đan đạo vô cùng khao khát. Thái độ ấy khiến trưởng lão giảng bài cũng bị lay động, không nhịn được lại giảng thêm cho nàng mấy lần nữa.