Chương 12: Là nàng, là nữ nhân thầm mến chủ nhân đó (5)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:21

Lời còn chưa dứt, Hoắc Diệu đã ôm lấy con cừu nhỏ đang ngậm cọng linh thảo bên miệng, dốc toàn lực bế nó lao vào đám đông không ngoảnh đầu lại. Dung Du nhìn bóng lưng hắn bỏ chạy trong bộ dạng nhếch nhác, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười trông có vẻ hiền lành mà lại có chút hiểm độc. Nhờ có cừu linh thú đích thân làm mẫu, hai vị ngự thú sư vốn đã bị tấm bảng gỗ hấp dẫn từ trước liền bước tới, thấy Dung Du lại bày ra thêm hai mươi bó linh thảo, dưới tấm bảng chữ chi chít còn bổ sung thêm hàng chữ nhỏ "Mỗi bó linh thảo chỉ mười linh thạch", lúc này mới mở miệng hỏi han. Sau khi cho linh thú của mình thử một cọng, cả hai đều dứt khoát mỗi người mua năm bó. Tiếp đó, Dung Du lại bán thêm lác đác mấy bó nữa. Nàng liếc nhìn túi vải thấy số linh thảo còn lại ngày một ít, sờ vào túi càn khôn đựng mấy trăm viên linh thạch, vui vẻ khẽ ngân nga một đoạn nhạc. Hôm nay Chử Tầm học pháp thuật xong, sau khi tu luyện một vòng thì liền đi dạy lại những đệ tử ngoại môn chưa nắm rõ, giúp họ sớm ngày trở thành đệ tử nội môn. Tất nhiên, mỗi lần dạy xong hắn đều thu một ít linh thạch làm phí học, gọi nôm na là "lớp phụ đạo tu chân". Những đệ tử xuất thân khá giả chẳng hề bận tâm đến chút linh thạch ấy, hơn nữa họ đều biết Chử Tầm thời còn ở ngoại môn lợi hại thế nào, nên lúc trả linh thạch đều rất dứt khoát. Vì chỉ dạy pháp thuật cơ bản nên giá thu cũng không cao, mười linh thạch một lần, dạy trong nửa canh giờ. Lần này hắn dạy ba người, thu được ba mươi linh thạch. Trên đường quay về đỉnh Phù Thuật, Tiểu Kim Long kêu đói bụng, hắn bèn rẽ sang một hướng khác, đi về phía Ngự Thú Phong. Khu sạp hàng lưng chừng Ngự Thú Phong, khi mặt trời rơi xuống, hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, không khí cũng ngày càng náo nhiệt. Dung Du nhìn ba bó linh thảo cuối cùng trước mặt, trong lòng đã bắt đầu tính toán lát nữa thu dọn xong, liệu có nên qua sạp phía sau xem thử còn loại linh đan trị bỏng kia không. Một trăm linh thạch đúng là hơi đắt thật, nhưng nếu mặc cả được thì vẫn lời. Nàng còn đang nghĩ nên trả bao nhiêu mới ổn, là hạ giá dứt khoát hay từ từ dẫn dụ thì phía trước bỗng có một bóng người cao lớn hạ xuống. Dung Du ngẩng đầu lên, liền đối diện ngay với khuôn mặt đẹp đến cực hạn của Chử Tầm. Dung Du: "..." "Là nàng ta! Chính là nữ nhân đáng chết đã đụng chạm chủ nhân!" Tiểu Kim Long hô lên kinh ngạc trong đầu. Lúc ăn cơm với Dung Trường Phong, Tiểu Kim Long chỉ lo nhìn đống linh thực chảy nước miếng, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Dung Du. Tối qua Dung Du chiếm được chút tiện nghi từ Chử Tầm, vì thế Tiểu Kim Long khi ấy mới nhớ kĩ hình ảnh của nàng. Đến giờ gặp lại, dáng người này, ánh mắt này, đúng là nữ nhân tâm cơ đang thầm mến chủ nhân! Chử Tầm vừa nhìn thấy Dung Du, bàn tay đang đưa ra định xem linh thảo vàng óng chợt khựng lại, sau đó thu về một cách tự nhiên. Hắn liếc nhìn chút ánh vàng nơi gốc bó linh thảo rồi khẽ hỏi: "Mỗi bó mười linh thạch à?" "Ừm ừm." Dung Du nhớ Chử Tầm cũng tu cả ngự thú thì liền gật đầu: "Nhưng hôm nay chỉ còn ba bó, ta muốn bán cho nhanh nên có thể giảm giá cho ngươi, mỗi bó tám linh thạch." Nàng nghĩ thôi thì chịu lỗ một chút, lần sau còn tiện tay sờ thử con mèo nhỏ chứ. Chử Tầm không đáp lời, bởi vì Tiểu Kim Long trong đầu lại gào lên: "Nữ nhân này đang lấy lòng ngài đấy! Chủ nhân, nàng ta chắc chắn tưởng ngài muốn ăn nên mới hạ giá đấy!" Chử Tầm im lặng. Tuy thú cũng có thể ăn linh thảo nhưng hắn là yêu tu, yêu thân sẽ chỉ lộ ra khi bị thương thôi. Hiểu được nàng đang định bán rẻ vì nghĩ là hắn muốn ăn, Chử Tầm liền không buồn nhìn nữa mà xoay người bỏ đi. Dung Du: "?" Chẳng lẽ linh thảo của nàng không đủ tốt sao? Tiểu Kim Long vẫn còn trông mong nhìn mấy bó linh thảo kia, từ xa kêu lên thảm thiết: "Chủ nhân đừng đi mà, ngài không ăn thì để ta ăn!" Chử Tầm lập tức bước nhanh hơn. ... Tiểu Kim Long: [Chủ nhân, linh thảo của ngài kìa!] Dung Du: [Không, là linh thảo của ngươi mới đúng. ] Thế thì coi như rồng phen này mất ăn hẳn rồi.