Chương 37: Nữ nhân này, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nào (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:37

Dưới vách núi là một khoảng đất bằng phủ đầy màu xanh, bên cạnh là rừng cây rậm rạp tươi tốt, phía trước có một con suối trong veo nhìn thấy đáy, sóng nước vỗ vào phiến đá xanh nhô lên giữa dòng, róc rách chảy về hạ lưu. Dung Du điều khiển linh khí chính xác, giảm tốc độ rồi đáp xuống đất bằng một cách vững vàng. Nàng phóng mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng cái đầu nào nữa. Đến khi chạm mắt với Chử Tầm, hắn bình tĩnh gật đầu: "Có thể tìm được." Dung Du lập tức hiểu ý của hắn. Nàng cũng chẳng vội đuổi theo đám linh sâm kia, chỉ cúi đầu nhìn củ linh sâm trắng giả chết trong ngực, liếc mắt nhìn hai cục than tô làm mắt cùng với hai hàng "máu lệ" như mì sợi to bản trên mặt nó, liền nhanh chân bước đến bờ sông, túm lấy rửa loạn xạ. Linh sâm bị nàng lau đến đau rát, muốn giãy giụa nhưng lại sợ bị đem đi nấu, thế là bắt đầu khóc thút thít: "Đau quá hu hu hu hu..." Biểu cảm còn có thể đổi được hai kiểu mặt nữa sao? Dung Du chỉ vào nó, nói đầy chính khí: "Đáng đời, ai bảo ngươi dọa người! Kẻ dọa người ắt bị người dọa lại." Linh sâm vẫn nức nở không thôi: "Đừng ăn ta, ta cho ngươi râu! Là râu ngàn năm đó!" Dung Du: "..." Hả? Râu ngàn năm à? Tốt lắm, linh sâm râu ngàn năm sao? Về hiệu quả chữa thương, râu linh sâm ngàn năm khi luyện đan còn quý hơn cả bản thể. Vì vậy, nếu đan tu gặp được linh sâm có linh trí, thường sẽ đem trồng ở linh điền loại tốt nhất để nó không ngừng sinh ra râu. Dung Du vốn cũng không định ăn con linh sâm đã khai linh này, nàng chọc chọc lớp da đang thút thít của nó, giọng dữ tợn dọa nạt: "Giao hết râu của đồng bọn ngươi ra đây thì ta sẽ không ăn ngươi." Bên ngoài, linh sâm vốn rất khó gặp, ai ngờ trong bí cảnh này lại ra nguyên một bầy. Cơ hội hái râu kiếm lời béo bở thế này, tuyệt đối không thể bỏ qua được! Đám sinh linh trong Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên này đã sống trong đó nhiều năm, đương nhiên biết mỗi trăm năm sẽ có một đám tu sĩ nhân tộc vào đây rèn luyện. Lũ linh sâm này tu luyện mấy trăm năm ở một nơi linh khí hội tụ, sớm đã sinh ra yêu thân và linh trí. Chúng sợ bị tu sĩ cướp đoạt nên sau khi thương lượng, bọn nó đã quyết định không chờ chết nữa mà chủ động ra tay! Chúng lấy vài sợi râu linh sâm đi đổi với con gấu đen to tướng ở kế bên để lấy bộ lông không sợ đao thương, nước lửa bất xâm của nó rồi dán lên đầu mình. Sau đó còn nhờ một yêu thú ưa làm đẹp vẽ giúp một lớp mặt nạ, giả làm đầu người, định dọa đám tu sĩ nhân tộc chạy sạch. Ban đầu, kế hoạch sắp thành công rồi! Nào ngờ lại gặp phải một đệ tử mất trí, khiến bọn nó mở rộng tầm mắt! Ai... Chắc đây là số kiếp của bọn sâm chúng nó rồi. Con linh sâm trắng này không chỉ là đầu lĩnh trong đàn, mà còn là một con rất "nghĩa khí". Nó lặng lẽ ưỡn ngực, vẻ mặt khổ sở nhưng giọng điệu kiên quyết: "Chúng ta vốn từ bốn phương tám hướng tụ lại, tai ương giáng xuống, mỗi đứa bỏ chạy một nơi. Ta sao tìm ra được chúng? Nhưng ngươi có thể nuôi ta, râu ta có thể liên tục mọc cho ngươi." Nó nghĩ nghĩ, bắt chước giọng điệu kiêu ngạo khi nãy của Dung Du, nói đầy đắc ý: "Ngàn năm đó, đáng giá lắm đấy!" Dung Du chẳng tin lấy một chữ. Con đầu sỏ dọa người này xấu xa lắm! Bên cạnh, Chử Tầm cũng vừa gỡ xong tóc đen của ba củ linh sâm, đang rửa sạch cho chúng thì ngẩng đầu lên nói: "Sư tỷ, ta có thể tìm được chúng." Hắn dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Không sót con nào." Dù gì cũng liên quan đến phẩm chất pháp trượng của hắn. Dung Du: "Đệ giỏi quá!" Nàng nheo mắt cười khen hắn. Không hổ là đại phản diện, đỉnh thật đấy! Nghĩ đến việc Chử Tầm có biện pháp đặc biệt để truy dấu, Dung Du đột nhiên rùng mình, lén liếc nhìn nghiêng mặt hắn, thấy hắn chẳng có phản ứng gì khác lạ, chắc là chưa phát hiện ra chuyện hôm trước chứ? Hai người trò chuyện, lọt hết vào tai của đầu lĩnh linh sâm. Nó chẳng tin lấy một chữ, chỉ cảm thấy nam tu kia đang nói khoác, còn cười nhạo một tiếng: "Ha!"