Chương 14: Lần sau có thể cho ta sờ lông ngươi không (2)
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Nhất Trì Thanh Hứa11-10-2025 22:12:22
Nàng men theo con đường phía trước, chỉ dừng lại thoáng chốc ở vài quầy bán đan dược.
Đi đến cuối đường, Dung Du phát hiện có một nhóm người đang vây quanh quầy đan dược cuối cùng.
Nàng vội vàng bước tới.
"Ân sư tỷ, ta muốn một bình Hồi Linh Đan!"
"Ân sư tỷ, ta muốn một hộp Cao chỉ huyết cấp cao!"
"Ân sư tỷ, ta muốn một bình Hồi Xuân Đan!"
Từng người trước quầy lần lượt gọi ra loại đan dược mình muốn.
"Một bình bốn viên Hồi Linh Đan, bốn trăm linh thạch."
"Cao chỉ huyết cấp cao, năm mươi linh thạch."
"Một bình hai viên Hồi Xuân Đan, bốn trăm linh thạch."
Thiếu nữ sau quầy vừa đáp lời vừa nhanh nhẹn trao bình đan, thu linh thạch, mọi việc đâu vào đấy.
Rõ ràng là một giọng nói xa lạ, vậy mà trong đầu Dung Du lại tự nhiên hiện lên hình ảnh một thiếu nữ lạnh lùng thanh thoát.
Nữ chính trong "Trấn Yêu" chính là Ân Tố Khanh.
Nhận ra thân phận đối phương, Dung Du lập tức kiễng chân, rướn cổ nhìn qua vai đám người, quan sát số đan dược bày trên quầy.
Ánh mắt nàng lướt qua bình đan có hiệu quả chữa bỏng tốt hơn Liên Tâm Đan, liền cất cao giọng hỏi: "Một viên Liên Tâm Đan bao nhiêu linh thạch?"
Tay Ân Tố Khanh đang cầm bình đan hơi khựng lại, ngoảnh đầu theo tiếng gọi nhìn sang: "Năm mươi linh thạch."
Ân Tố Khanh vốn vẫn thường bán đan dược ở khu Ngự Thú Phong với giá gốc. Vậy nên mỗi lần nàng xuất hiện, các đệ tử đều tranh nhau đến mua.
Đệ tử các đại môn phái có tiền thì muốn gom hết, chỉ tiếc mỗi người chỉ được mua một bình. Vậy nên, dù ai không có đủ linh thạch, cũng chẳng nỡ bỏ qua dịp mua được đồ tốt giá rẻ thế này, đến mức cắn răng đi vay linh thạch bạn bè để mua cho được một bình.
Hiếm có ai lại chỉ mua một viên đan dược ở quầy của Ân sư tỷ, vì thế mấy đệ tử phía trước đều quay đầu lại tò mò nhìn nàng.
Những tiếng gọi đan dược còn đang ầm ĩ phút chốc như bị bóp nghẹt, lặng đi không còn chút âm thanh.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, các đệ tử tự giác lùi sang hai bên, nhường cho Dung Du một lối đi rộng rãi.
Dung Du: "..."
Đột nhiên nàng cảm thấy làm nữ phụ độc ác cũng không tệ, chí ít lúc siêu thị đại hạ giá cũng không cần chen chúc với ai.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Dung Du nheo mắt, tỏ vẻ cao ngạo không xem ai ra gì, từng bước chậm rãi tiến lên, ngẩng cằm, chỉ vào Liên Tâm Đan: "Một viên năm mươi linh thạch sao?"
Khi Dung Du tiến gần, dung nhan xinh đẹp rực rỡ như đóa hồng đang nở khiến sắc mặt lạnh nhạt của Ân Tố Khanh thoáng căng thẳng, nàng liếc nhìn Dung Du một cái, gật đầu khẽ đáp một tiếng.
Dung Du lấy năm mươi linh thạch từ túi trữ vật đặt lên quầy. Ân Tố Khanh lấy một viên Liên Tâm Đan trong bình đưa cho nàng.
Lúc đưa đan dược, Ân Tố Khanh lại ngước mắt nhìn nàng, hàng mi khẽ run rồi nhanh chóng dời mắt, nhưng khi nghiêng đầu lại để lộ một mảng đỏ ửng nơi vành tai.
Dung Du vừa cất Liên Tâm Đan vào bình nhỏ rồi bỏ vào túi trữ vật thì ở một quầy gần đó, Nam Tương nhìn thấy các tu sĩ vây quanh quầy Ân Tố Khanh bỗng lùi sang hai bên, không rõ đã xảy ra chuyện gì liền tạm thời phong tỏa quầy mình bằng thuật pháp rồi vội vàng chạy tới.
Từ xa đã nghe thấy giọng Nam Tương gọi: "Ân sư muội, có chuyện gì vậy?"
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy người đang đứng trước quầy chính là Dung Du, kinh ngạc nói: "Dung sư muội, muội cũng đến mua đan dược à?"
"Ừm." Dung Du đáp lời, vừa ngẩng đầu thì trông thấy mảng đỏ nơi tai Ân Tố Khanh, lại liếc sang Nam Tương đang vội vã chạy tới, trong lòng liền hiểu rõ.
Dung Du gật đầu nói: "Nam sư huynh, Ân sư tỷ, ta còn chút việc cần xử lý, xin phép đi trước."
Ân Tố Khanh và Nam Tương cùng lúc gật đầu.
Sau khi Dung Du rời đi, các đệ tử quanh đó cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền bắt đầu xì xào:
"Chỉ có Nam sư huynh và Ân sư tỷ là tính tình tốt nên mới có thể chịu được Dung sư tỷ thôi."