Chương 32: Sư đệ, cứu mạng (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:34

Trong lòng Dung Du thầm cảm ơn, nhưng ngoài mặt vẫn thong dong bước tới, hừ nhẹ một tiếng đầy kiêu ngạo rồi mới kéo hắn từ hố sâu lên. "Cũng còn chút lương tâm!" Hoắc Diệu ôm eo rên rỉ, nhìn quanh một vòng thấy không có ai, vẫn tiếc linh thạch không muốn dùng đan dược ngay. Cuối cùng, ánh mắt hắn rơi xuống người Dung Du, bàn bạc: "Dung Du, dùng linh khí của ngươi trị cho ta đi, lát nữa ta dẫn ngươi đi tìm bảo vật." Dung Du liếc nhìn khuôn mặt hắn đang đau đến méo xệch, lập tức gật đầu dứt khoát: "Chốt kèo!" Hoắc Diệu lớn lên cùng nguyên chủ, cừu nhỏ của hắn có năng lực tìm bảo vật là chuyện hắn từng lỡ miệng kể với nguyên chủ hồi còn nhỏ, cả môn phái không mấy ai biết. Chỉ cần dùng linh khí trị thương cho hắn, nàng sẽ được đi ké cơ hội tìm kho báu, Dung Du đương nhiên không từ chối. Từng sợi linh khí màu xanh lục bay ra từ đầu ngón tay nàng, nhẹ nhàng truyền vào vùng thắt lưng của Hoắc Diệu. Chẳng bao lâu sau, thiếu niên đã nhảy nhót trở lại. Hoắc Diệu phủi bùn đất trên mặt, nhún chân mấy cái tại chỗ rồi kinh ngạc reo lên: "Chà! Linh khí của ngươi có độ tương hợp với thảo mộc cao thế này, chuyển sang làm đan tu đúng là lựa chọn đúng đắn rồi!" Linh khí của đan tu có tác dụng chữa thương càng tốt nếu độ tương hợp với thực vật càng cao. Dung Du liếc hắn một cái: "Nhanh lên nào, cừu nhỏ!" Hoắc Diệu lập tức ném lại cho nàng ánh mắt "ngươi hiểu ta, ta hiểu ngươi": "Biết ngay là ngươi nhớ con ngoan của ta mà! Ở chốn bảo địa như thế này sao mà thiếu nó được chứ? Hôm nay ngươi đúng là may mắn đấy!" Hắn tiện tay thi triển một pháp thuật thanh tẩy, khôi phục hình tượng công tử tuấn tú, rồi cúi đầu triệu hồi linh thú của mình. "Be be be!" Cừu nhỏ vừa ra khỏi túi trữ vật đã kêu lên liên hồi. Hoắc Diệu thành thạo lấy từ túi trữ vật ra một nhúm linh thảo vàng óng, đút cho nó hai nhánh, dịu giọng dỗ dành: "Ngoan nào, mau giúp ta tìm bảo vật nhé?" Cừu nhỏ: "Be be be!" Hoắc Diệu tiếp tục cho ăn. "Be be be!" Lần thứ ba, cừu nhỏ mới chịu ăn hết chỗ linh thảo vàng, rồi mới quay đầu "túc túc túc" bắt đầu bước đi. Nó nhấc móng chậm rãi, còn định bước đi thật tao nhã. Dung Du mấy lần cố ý giảm tốc độ nhưng vẫn nhanh hơn con cừu trắng đầy phong thái kia. Nàng mặt mày đầy vạch đen, liếc sang Hoắc Diệu đang khom người lết từng bước như sên, vẻ mặt chờ mong nhìn chăm chăm vào cừu nhỏ. Dung Du: "..." "Ngươi chắc chắn là khi chúng ta tới nơi, bảo vật sẽ chưa bị người ta lấy mất chứ?" Hoắc Diệu đảo mắt, đứng dậy tặc lưỡi một tiếng: "Đúng là một vấn đề nan giải thật." "Ngoan nào, chạy mau lên!" Hắn nói: "Tìm được bảo vật sẽ thưởng cho ngươi một bó linh thảo!" Cừu nhỏ chẳng thèm nhúc nhích. Hoắc Diệu lại bắt đầu lấy ra từng nhúm linh thảo vàng óng từ túi trữ vật cho nó ăn. Mỗi khi đút được một miếng nó mới chịu tăng tốc một chút. Mỗi khi ngừng cho ăn thì tốc độ lại trở về chậm rì như cũ. Trong lúc ấy, Dung Du nhận được truyền âm ngọc giản từ Ân Tố Khanh, báo rằng nàng ta và Nam Tương đã bị truyền tống vào một huyệt động kiếm trủng trong núi. Dung Du ngẩng đầu nhìn quanh, nơi đây rõ ràng là một thung lũng núi non trập trùng xanh mướt, muốn tìm được một động kiếm giữa nơi này, chẳng khác nào mò kim đáy bể? Nàng hỏi thêm vài chi tiết cụ thể, sau đó dứt khoát từ bỏ ý định "ké hào quang vai chính". Về phần Chử Tầm, nàng chỉ tặng hắn một chiếc ngọc giản liên lạc, cũng chưa nỡ bẻ gãy để truyền tin. Dự định chờ khi tìm được một nơi có dấu hiệu dễ nhận biết hơn thì sẽ gửi tin nhắn cho đại phản diện. Phía trước, Hoắc Diệu vẫn đang đấu trí với cừu nhỏ, đi được một đoạn lại dừng, cho đến khi linh thảo trong túi trữ vật của hắn hoàn toàn cạn kiệt, lúc này móng của cừu nhỏ mới trở lại tiết tấu bước đi thanh thoát tao nhã.