Nam Tương hít sâu một hơi, ngưỡng mộ liếc nhìn Chử Tầm vẫn điềm tĩnh bên cạnh, chỉ cảm thấy bản thân còn cách cảnh giới đại thành một quãng rất xa.
"Lần trước Dung sư muội còn khen ngợi ngươi nữa kia!" Nam Tương vừa hay biết Chử Tầm đối với Dung Du sâu tình như vậy, bèn muốn nói ra tâm ý nàng cho hắn hay: "Chuyện ở Khê Nguyệt Giản lần đó, Chử sư đệ đã tranh thủ thời gian sống sót cho ta và Trương sư đệ, Dung sư muội cứ mãi khen ngươi lợi hại, nói chuyện không lúc nào không nhắc tới Chử sư đệ."
"Còn nữa, vì chuyện đó mà ngươi bị thú viêm thiêu trúng, Dung sư muội cũng lo lắng suốt một hồi lâu đó."
Những chuyện hôm trước hắn cẩn thận dò hỏi từ Dung Du, nay bị hắn lôi ra kể sạch sẽ không sót một lời, khiến Dung Du trợn mắt nhìn, chỉ muốn bịt ngay cái miệng không biết giữ mồm giữ miệng kia của hắn lại.
Tốt lắm! Nàng chỉ đường chỉ lối cho hắn học nam đức, thế mà hắn quay đầu lại đâm một nhát sau lưng nàng ngay trước mặt phản diện!
Nam chính này đúng là không có đạo nghĩa gì hết!
Lông mi dài như lông quạ của Chử Tầm khẽ động, ánh mắt hổ phách ánh lên sắc vàng nhàn nhạt, lại lần nữa nhìn thẳng về phía Dung Du, dường như đang muốn xác nhận lời đó có thật hay không.
Tiểu Kim Long kêu ầm lên: "Chủ nhân! Ta đã bảo rồi, nữ nhân này cố tình muốn thu hút sự chú ý của ngài mà! Trước mặt người khác thì khen ngài lợi hại, đến trước mặt ngài thì lại giận dữ gọi ngài là yêu nghiệt. Chậc chậc, thật là quá giả dối rồi!"
Chử Tầm không để tâm đến nó, chỉ lặng lẽ nhìn Dung Du.
Hắn bỗng nhiên rất muốn biết vì sao nàng lại làm vậy?
Trước mặt người khác thì nói tốt cho hắn, trước mặt hắn thì lại tỏ thái độ gay gắt, chẳng lẽ chỉ để dọa hắn một phen rồi tiện tay sờ lông hắn hả?
Yêu tu từ trước tới nay đều bị tu sĩ coi là tà dị, gặp phải tu sĩ khó ưa còn có thể bị giết ngay tại chỗ.
Vậy mà nàng chẳng hề chán ghét, thậm chí còn tỏ ra đặc biệt yêu thích bộ lông của hắn, đúng là kỳ quái.
Chử Tầm thật sự không hiểu nổi Dung Du.
Mà ánh mắt thiếu niên một khi đã chăm chú, đôi mắt hổ phách kia như phát sáng, nhìn gì cũng như mang theo mấy phần tình ý ẩn giấu.
Bị ánh nhìn ấy chiếu thẳng vào, Dung Du đột nhiên lúng túng, nàng nhìn trái nhìn phải, hai má cũng thoáng ửng đỏ, chỉ là vẫn không dám đối diện với hắn.
Bị chính người trong cuộc nghe thấy mình sau lưng khen hắn lên tận mây xanh, lại còn bị hắn âm thầm đưa mắt dò hỏi, thật quá xấu hổ rồi!
Ân Tố Khanh nhìn vị sư đệ đẹp trai đặc biệt kia, lại liếc sang tiểu sư muội xinh đẹp nhất bên cạnh đang đỏ mặt, nghĩ đến những lời Nam Tương vừa nói, không khỏi mở miệng hỏi: "Bị thú viêm làm bỏng sao?"
Người trong lòng chủ động lên tiếng, Nam Tương lập tức đáp lời, chẳng hề chần chừ: "Ừ. Chử sư đệ vì cứu ta và Trương sư đệ mà bị thú viêm của một yêu tộc Nguyên Anh kỳ thiêu trúng. Nhưng chắc là không nặng lắm, Chử sư đệ còn không cần đến Dược Phong mà."
"Vậy hẳn là chỉ bị bỏng ngoài da thôi." Ân Tố Khanh hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Dung Du, giọng nửa đùa nửa thật: "Đan trị bỏng lửa với Liên Tâm Đan là hợp nhất để trị thương kiểu này. Chúng ta mới vừa học hôm qua, đúng không nhỉ Dung sư muội?"
Dung Du sợ nàng sẽ lỡ miệng vạch trần mình trước mặt Chử Tầm, chỉ đành gượng cười đối đáp: "Đúng vậy, mới học hôm qua, Ân sư tỷ, ta vẫn còn nhớ mà."
Ân Tố Khanh chỉ mỉm cười không nói gì.
Chẳng trách Dung sư muội có thể dễ dàng buông bỏ Nam sư huynh như vậy, thì ra đã tìm được một vị sư đệ còn đẹp hơn rồi.
Ánh mắt nàng liên tục đảo qua đảo lại giữa hai người, khoé môi mang theo nụ cười sâu thêm mấy phần.
Không sai! Sư đệ đẹp trai như vậy đương nhiên nên thành đôi với sư muội xinh đẹp nhất!
Nghĩ đến sau này có thể ở khoảng cách gần thưởng thức nhan sắc gấp đôi mỗi ngày, lòng Ân Tố Khanh bỗng dâng lên một niềm vui thoả mãn khó tả, ngay cả nhìn sang Nam Tương bên cạnh cũng thấy thuận mắt hơn hẳn.
Chử Tầm không mở lời, Dung Du cũng giả vờ như không nhìn thấy gì. Nhờ có Nam Tương và Ân Tố Khanh đổi đề tài, câu chuyện nhanh chóng chuyển sang nói về Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên.
Đột nhiên phía sau nổi lên một trận xôn xao, Dung Trường Phong sau nhiều ngày bế quan bước nhanh tới, thi triển pháp môn thuấn di, chỉ hai bước đã hiện thân trước mọi người, uy áp của tu sĩ Độ Kiếp kỳ cuồn cuộn khiến các trưởng lão các tông đều phải liếc mắt nhìn sang.
Trong tu tiên giới, người đạt đến Độ Kiếp kỳ vốn vô cùng hiếm hoi. Trong các đại tông môn, ngoài ba vị cao thủ của Bồng Lai Tiên Môn ra thì chỉ còn lão tổ Thương Hải Môn dựa vào Trường Sinh Đan mà kéo dài tuổi thọ.
Nay Ngọc Hành Tông lại có thêm một người.
Các trưởng lão rất nhanh giấu đi vẻ kinh ngạc trong mắt rồi đồng loạt bước lên chúc mừng.