Hai người lại quay về chuyện chính, sau khi Ân Tố Khanh chia sẻ thêm một vài kinh nghiệm luyện đan với Dung Du, mới tò mò hỏi: "Nam đức là gì vậy?"
"..."
Dung Du im lặng một chút rồi đưa ra ví dụ: "Sư tỷ xem phong chủ Kiếm Phong kìa, sống với đạo lữ ân ái mấy trăm năm, chưa từng có bất kỳ hành động thân mật nào với nữ nhân khác. Ta từng thấy có cô nương yểu điệu muốn kéo tay áo hắn để xin giúp đỡ, nhưng phong chủ Kiếm Phong lập tức rút tay về, đến một góc áo cũng không để người ta chạm vào."
"Lại nói đến phong chủ Khí Phong nổi tiếng đa tình, chỉ trong mấy trăm năm mà đã đổi mấy đời đạo lữ."
Nghe xong hai ví dụ tương phản, Ân Tố Khanh lập tức hiểu ra: "Người trước là giữ nam đức, kẻ sau là không giữ nam đức."
"Đại khái là vậy." Dung Du cũng chẳng nghĩ ra ví dụ nào khác: "Tiêu chuẩn cơ bản của ta đối với nam đức là: đối xử tốt nhất với ngươi, và giữ đúng khoảng cách với người khác."
Ân Tố Khanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thậm chí còn nhanh chóng suy luận thêm: "Nam sư huynh có lẽ chưa đến mức ba lòng hai dạ, nhưng tuyệt đối là rất không giữ nam đức!"
Dung Du: "Cũng gần như vậy."
Dù sao Nam Tương đối với nàng và Ân Tố Khanh vẫn có sự khác biệt. Hai vị sư muội kia nói nàng Nam Tương có thể nhịn, nhưng nói đến Ân Tố Khanh thì hắn lại không chịu được.
Huống chi Ân Tố Khanh đúng là có phần thích Nam Tương, cũng chính vì vậy mà Dung Du tuy chướng mắt, vẫn chịu nhắc nhở hắn vài câu.
Còn việc hắn lĩnh ngộ được bao nhiêu, có thay đổi được gì, có thể lấy lại sự thiện cảm của Ân Tố Khanh hay không, chuyện ấy đã chẳng liên quan đến nàng nữa rồi.
Qua chuyện này Ân Tố Khanh càng thân thiết với Dung Du hơn, không còn đơn thuần xem nàng là vị sư muội xinh đẹp nhất nữa, mà thực sự thương yêu nàng như em gái ruột.
Vì vậy trước khi rời đi, Ân Tố Khanh chớp lấy cơ hội, nhanh như chớp rút ra từ túi trữ vật một đống bình đan vốn định để sau này mới tặng, nhưng giờ không nhịn được liền đưa ngay cho nàng.
Lúc Dung Du còn chưa kịp phản ứng, Ân Tố Khanh đã dùng tu vi Kim Đan phóng đi khỏi khu vực thuốc điền.
Dung Du ôm trong tay một đống bình đan dược: "..."
[Ngươi xong đời rồi, ngươi lọt vào mắt xanh của phú bà rồi đó!] Âm thanh hệ thống vang lên đúng lúc bên tai nàng.
Dung Du không đáp, chỉ thản nhiên nói một câu: "Ta đã đọc xong lời thoại rồi."
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó kêu lên: [Một từ thôi: Tuyệt vời!]
Dung Du: "..."
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến số hai, mười điểm tích lũy đã được phát, vui lòng kiểm tra. ]
Nghe thấy âm thanh ngọt ngào của điểm tích lũy, Dung Du thấy toàn thân thư thái. Lòng bàn tay nàng nóng lên, khi lật lại xem thì lờ mờ hiện ra con số "10", khiến nàng hết sức hài lòng.
Chỉ cần kiếm thêm mười điểm nữa, hoàn thành thêm một nhiệm vụ chính tuyến là có thể nâng cấp khẩu pháo plasma cơ bản rồi!
Vì Ngọc Hành Tông không cung cấp chỗ ở, nên tu sĩ từ các tông môn khác nếu không thuê được viện dành cho đệ tử ngoại môn vốn giá khá cao, thì chỉ có thể đến trọ tạm ở khách điếm dưới trấn nhỏ dưới chân núi Ngọc Hành.
Bốn đại tông môn đều không muốn để Ngọc Hành Tông kiếm lời từ mình, nên mãi đến sát ngày bí cảnh Tiểu Hỗn Thiên mở ra, các nhân tài của những tông môn này mới rời khách điếm ở chân núi, lần lượt tiến vào Ngọc Hành Tông.
Họ cắn răng bỏ linh thạch ra thuê viện ngoại môn trong một đêm, để các đệ tử có thể nghỉ ngơi thật tốt trước khi vào bí cảnh, tránh việc phải vội vã lên đường trong tình trạng mệt mỏi.
Lần này, phía Ngự Thú Tông cử đến mấy đệ tử tính cách hoạt bát, vẫn chưa ký khế với linh thú. Bọn họ tinh thần dồi dào, nhất là lần đầu tiên được tham gia loại lịch luyện thế này nên không khỏi có phần phấn khích.
Sau khi theo trưởng lão của tông môn đến bái phỏng phong chủ Kiếm Phong của Ngọc Hành Tông, mấy đệ tử đồng thời tu kiếm cũng liền tản ra, thừa lúc đêm khuya dạo quanh Kiếm Phong, muốn lén xem thử thực lực luyện kiếm của đệ tử Ngọc Hành Tông ra sao.
Một trong số họ không biết đã đi lạc đến nơi nào, bỗng nghe bên tai vang lên tiếng kiếm khí xé gió cực kỳ sắc bén. Ngay sau đó, một giọng nam trong trẻo vang lên, kèm theo tiếng ngân của thân kiếm:
"Chiêu thứ hai của nam đức, ghi nhớ tất cả sở thích của nàng."
"Xoạt!"
Lại một kiếm nữa, hoa bay lá rụng.
"Chiêu thứ ba của nam đức, giữ thân như ngọc vì nàng, cần giữ khoảng cách với người khác."
Đệ tử Tông Ngự Thú: "?"
Đây rốt cuộc là chiêu kiếm gì vậy?
Vì sao vị đạo hữu này thi triển ra lại có vẻ lợi hại lạ thường như thế?
Với cả "nàng" là ai chứ?
Chẳng lẽ là kiếm thê sao?
Đệ tử Tông Ngự Thú nghĩ tới nghĩ lui rồi tiếp tục lặng lẽ nghe thêm một hồi, vẫn chưa thể lĩnh hội được huyền cơ trong đó, chỉ cảm thấy bộ kiếm chiêu "nam đức" này thâm sâu khó dò, thần bí khôn lường, họ xem không hiểu nhưng vẫn thấy cực kỳ lợi hại.
Hắn nghiêm nghị gật đầu, quả không hổ là tông môn chỉ xếp sau Thương Hải Môn, kiếm phổ quả thực thâm hậu sâu xa!
Đệ tử của Ngự Thú Tông khắc ghi sâu sắc bộ Nam Đức Kiếm Phổ này, chuẩn bị sau khi trở về sẽ hỏi thăm các sư huynh sư đệ cũng tu kiếm đạo, tranh thủ từ nhiều nguồn dò hỏi để lén học trộm bộ kiếm pháp lợi hại kia!...
Đệ tử Ngự Thú Tông: [Nam Đức Kiếm Phổ đáng sợ đến thế sao!]