Hoắc Diệu cúi người thì thầm dỗ dành nó đi nhanh, vò đầu bứt tóc đến nỗi mấy lọn tóc cũng bị hắn vò rối rụng cả ra.
Cừu nhỏ vẫn dửng dưng, thậm chí còn ngẩng đầu hừ mũi phì ra một luồng hơi dài khinh khỉnh.
Dung Du: "Ta có một cách, ngươi có muốn thử không?"
Hoắc Diệu nhìn nàng đầy rầu rĩ, lại liếc sang chú cừu con mềm mại trông rất giống Dung Du, cảm thấy người và cừu đều có phần tính cách tương đồng, biết đâu thật sự có biện pháp chẳng ai ngờ tới.
Thế là hắn gật đầu: "Thử đi."
Lời vừa dứt, Dung Du liền lao tới như một mũi tên, hai tay túm lấy đám lông mềm mịn trên người cừu con mà giật mạnh.
Cừu con sững sờ.
Dung Du ghé sát, thấp giọng đầy tà ác: "Không tìm được bảo vật, ta sẽ cắt hết lông ngươi từng tấc một làm áo khoác, biến ngươi thành con cừu trụi lông!"
Cừu con tròn mắt kinh hoảng, hất móng chạy thục mạng.
Dung Du phía sau thong thả dùng linh khí bám theo, vừa giữ khoảng cách vừa mỉm cười híp mắt nói: "Đừng chạy loạn, nhìn cho kỹ hướng bảo vật, nếu không ta đến thật đấy?"
Dưới màn đe dọa ấy, cừu con lập tức thắng gấp, rồi không ngoái đầu lại mà quay phắt sang hướng khác phóng như bay.
Hoắc Diệu đã hoàn toàn ngơ ngẩn.
Bao năm qua "con ngoan" của hắn chưa từng nghe lời như thế này!
Hắn không nghe rõ Dung Du nói gì bên tai cừu con, chỉ thấy nó vô cùng nghe lời lao về phía trước.
Ánh mắt hắn nhìn bóng lưng Dung Du, lần đầu tiên hiện lên vẻ kính phục sâu sắc.
Cừu ác quả nhiên phải dùng người ác mới trị nổi.
Cừu con cả quãng đường không dám dừng lại, dẫn Dung Du và Hoắc Diệu một mạch chạy đến trước cửa một hang động.
"Be be be! Be be be!" Cừu con quay đầu nhìn hai người, sốt ruột giậm móng bước qua bước lại trước hang.
"Xem ra lần này là tìm được thứ không tầm thường rồi." Hoắc Diệu bật cười, đưa tay ôm cừu con vào lòng: "Chỉ khi tìm được đồ tốt lắm, Ngoan Ngoãn nhà ta mới nôn nóng thế này."
"Lần trước như vậy là khi nó dẫn ta đào được một khối linh tủy ngàn năm."
Dung Du vừa nghe vừa nhìn dòng thác không xa đổ ầm xuống, bọt nước tung trắng xóa, rồi lại nghiêng đầu nhìn vào trong hang.
Hang động yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng giọt nước ngưng tụ rơi tí tách trên đá, bên trong tối om, sâu hun hút.
Nàng cảnh giác rút ra thanh bảo kiếm sắc bén trong túi giới, Hoắc Diệu cũng thu cừu con vào lại, lắc lắc bả vai rồi quay đầu trao đổi ánh mắt với Dung Du.
"Đi thôi!"
Hai người sóng vai bước vào, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Trong bóng tối, ánh mắt Dung Du vô cùng sáng, một tay siết chặt chuôi kiếm, tay kia nắm lấy ngọc giản liên lạc với Chử Tầm.
Không rõ đã đi sâu bao xa, phía trước bỗng vang lên một tiếng nức nở khe khẽ khiến hai người lập tức chú ý.
Tiếng ấy rất nhỏ, lắng nghe kỹ thì lại không còn nữa, tựa như vừa bị ai đó bịt chặt miệng.
Ngay sau đó, từ xa truyền đến tiếng sột soạt lạo xạo. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, như thể có gì đó đang từ từ tiến về phía họ.
Dung Du và Hoắc Diệu nhẹ bước lại gần.
Bất chợt, vạt váy của Dung Du bị ai đó kéo mạnh khiến nàng giật mình, theo phản xạ liền vung kiếm ra.
May thay đối phương kịp thời bật khóc gọi: "Dung sư tỷ, cứu mạng!"
Thanh kiếm sáng loáng rít gió vung từ dưới lên, lơ lửng giữa không trung, được linh khí kích phát khiến lưỡi kiếm phát ra một tầng hàn quang mỏng, rọi sáng phía trước, nơi có vô số đầu người đen kịt chen chúc lay động.
Dung Du sợ đến suýt ngã ngồi xuống đất.
Ngay sau đó, góc khuất yên tĩnh này liền vang lên từng đợt tiếng khóc lóc cầu cứu dồn dập: "Dung sư tỷ, cứu mạng! Dung sư tỷ, cứu mạng!"
Dung Du không chút do dự bóp nát ngọc giản khắc tên "Chử Tầm" rồi vội vã hét lên: "Sư đệ! Cứu mạng cứu mạng!"
Lúc này, Chử Tầm đang lần theo khí tức của nàng để đến bảo vệ nàng: "?"