Chương 2: Kế thừa ký ức, kế thừa cả sổ nợ (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:11

Tuy những hạt giống này không thể trồng ra dược liệu nhưng lại là loại linh thảo mà linh thú yêu thích nhất, vậy nên trồng xong vẫn có thể bán lấy linh thạch. Giờ nàng chỉ mong linh thảo mau chóng trưởng thành, để có thể đem tới Ngự Thú Phong đổi lấy chút linh thạch, trước tiên là được ăn bữa cơm no cái đã. Nàng đã ăn quả rừng dại hai ngày nay rồi. Dung Du xoa cái bụng đang réo ùng ục, siết chặt thêm chiếc ô màu xanh trong tay, chăm chú ngắm nhìn những cụm linh thảo ngoài ruộng đang lớn lên tươi tốt, sắc xanh rậm rạp phủ khắp mảnh đất. Nhìn tình hình này, có lẽ ngày mai là thu hoạch được rồi. Nghĩ đến việc cuối cùng cũng được ăn bữa cơm nóng sốt, nàng vui vẻ ngồi lên bờ ruộng đong đưa đôi chân. Đúng lúc đó, nàng cảm nhận được ngọc giản trong giới chỉ bỗng nhiên chấn động, nàng liền lau tay vào người rồi lấy ngọc giản ra xem. Miếng ngọc giản khắc hai chữ "trả nợ" đang nhấp nháy lúc sáng lúc tối giữa lòng bàn tay nàng. Khóe miệng Dung Du giật giật hai cái rồi đưa tay cố ý bóp vỡ chữ "trả" trên ngọc bài. Ngay sau đó, nàng liền nghe thấy một giọng nam có vẻ hơi châm chọc vang lên. "Nghe nói ngươi đến Dược Phong thuê ruộng thuốc rồi phải không?" "Đúng thế." Dung Du đáp khẽ. "Ồ? Không phải ngươi từng nói dù có chết cũng phải chết trên Kiếm Phong sao?" Dung Trường Phong cười nhạo nàng: "Quay đi quay lại hơn mười năm, cuối cùng cũng không chịu nổi rồi à?" Dung Du: "..." Nàng nhẫn nhịn rồi hồi tưởng lại trong kí ức một lát, cuối cùng học theo giọng điệu trước kia của nguyên chủ mà hừ lạnh một tiếng: "Chuyện của nữ nhi, phụ thân không cần lo đâu!" Đầu bên kia ngọc giản vang lên tiếng cười ha hả của nam nhân. Dung Du sợ hắn lại đòi nợ, đang định vung tay cắt đứt liên hệ trên ngọc giản thì Dung Trường Phong bỗng ngừng cười rồi đột nhiên nói: "A Du, hôm nay qua ăn cơm với ta một bữa nhé?" Dung Du nghe vậy thì mừng rỡ lắm, nhưng ngoài miệng vẫn kéo dài giọng, lười nhác đáp: "Được thôi." Oh yeah! Cuối cùng cũng có đồ ngon để ăn rồi! Mặt trời đỏ rực dần lặn xuống, ráng chiều nhuộm đỏ cả chân trời, thế nhưng hơi nóng gay gắt vẫn chưa chịu tan đi. Dung Du vận chuyển linh khí, dùng thẻ ruộng nhận được để phong ấn mảnh ruộng thuốc này, giống như khóa kín cánh cửa nhà mình không cho kẻ nào nhìn trộm vào cả. Nàng cầm chắc chiếc ô màu xanh trong, men theo bờ ruộng cao đi trở về nhà. Cha của nguyên chủ là Dung Trường Phong, chính là tông chủ của Ngọc Hành Tông. Cả nửa đời người ông mới có được một đứa con gái thế nhưng phu nhân lại mất sớm, vì vậy ông càng thêm nuông chiều con, lúc nào cũng sợ chăm sóc nàng không chu đáo. Chính điều đó đã nuôi dưỡng nguyên chủ thành một kẻ bướng bỉnh càn quấy, trong tông môn vô cùng kiêu căng ngỗ ngược, ai nói gì cũng không nghe. Đến tuổi tu luyện, nàng lại cứ khăng khăng học kiếm, ai khuyên thế nào cũng không thèm để vào tai. Dung Trường Phong cũng chỉ đành để nàng muốn làm gì thì làm. Thế nhưng nguyên chủ tu luyện chẳng ra cái hồn gì, không hiểu sao cứ như bị ma nhập mà điên cuồng ném linh thạch vào việc rèn kiếm. Do nàng cứ rèn kiếm liên tục, lại còn dùng những loại vật liệu quý hiếm xung đột với nhau, nên kết quả đã rèn hỏng không biết bao nhiêu thanh kiếm. Dung Trường Phong khuyên can không được nên chỉ đành cắt đứt nguồn linh thạch chu cấp cho nàng. Không còn linh thạch, nguyên chủ liền đi mượn tiền với danh nghĩa con gái tông chủ, nàng vay khắp nơi chỗ này một ít chỗ kia một ít, cuối cùng chủ nợ kéo nhau tìm đến Dung Trường Phong đòi nợ khiến ông mất mặt vô cùng. Khi ấy Dung Trường Phong vẫn trả nợ thay nàng, nhưng sau đó ông cũng ghi sổ để bắt Dung Du phải trả lại. Thậm chí đến ngọc giản liên lạc đưa cho nàng cũng không đề tên, chỉ viết hai chữ "trả nợ" để nhắc nhở nàng mọi lúc mọi nơi về khoản nợ treo trên đầu này. Sau này ông còn tuyên bố trước mặt người ngoài rằng sẽ không trả nợ thay Dung Du nữa, nguyên chủ không còn đường mượn tiền, chỉ có thể vay những người quen biết. Ở một mức độ nào đó, điều này đã hạn chế được phần nào việc tiêu xài của nàng. Dung Du rời khỏi Dược Phong, không nhịn được mà khẽ thở dài một cái. Một tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng lại tự tay biến mình thành kẻ nợ nần chồng chất đến mức ai cũng phải tránh xa, thật sự là hiếm có khó tìm. Nàng thầm tính toán trong bụng xem lát nữa nên đối phó với Dung Trường Phong thế nào. May mắn là bản thân nàng xuất thân từ ngành biểu diễn, có vô số kinh nghiệm đóng vai phụ và ký ức diễn xuất ở kiếp trước, cho nên một chút ngụy trang này cũng chẳng làm khó được nàng. Dung Du lấy lại tinh thần, tiếp tục đi về phía Phù Thuật Phong - nơi ở của Dung Trường Phong. Viện của ông nằm trên đỉnh núi. Khi vừa đến nơi, nàng liền thu ô lại cất vào giới chỉ, chỉnh lại y phục bị nhăn rồi vung tay thi triển một pháp quyết thanh tẩy để sửa soạn lại bộ dạng của bản thân.