Chương 6: Pháo plasma tu chân giới (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:15

Chử Tầm sống tại viện đệ tử nội môn ở lưng chừng núi Phù Thuật Phong. Dung Du từ đỉnh núi đi xuống, chẳng mấy chốc đã tìm đến nơi ở của hắn. Đệ tử nội môn ai cũng có viện riêng biệt, Chử Tầm ở viện thứ bảy phía bắc. Trên đường tới đó, Dung Du vẫn chưa quá hoảng loạn, nhưng khi thật sự đến gần viện của đại phản diện, nỗi sợ hãi bỗng trào dâng trong lòng. "003! 003!" Dung Du gọi hệ thống: "Ta khiêu khích đại phản diện xong liệu có bị giết không vậy?" Hệ thống đáp: [Không đâu. Hắn bị thương nặng, đã biến về yêu thể, hoàn toàn không có sức tấn công nữa đâu. ] Dung Du nghiến răng mà run: "Nếu ngươi lừa ta thì ngươi sẽ phải bồi thường thêm cho ta mười điểm! Không, hai mươi điểm đấy nhé!" Hệ thống: [Được. ] Bình thường hệ thống keo kiệt đến mức ngay cả bàn tay vàng giữ mạng cũng vô cùng hà khắc, vậy mà lần này lại dễ dàng đồng ý cộng thêm hai mươi điểm, Dung Du tạm thời tin lời nó, hít một hơi tự trấn an lòng mình. Nàng đi một vòng quanh viện của Chử Tầm, cuối cùng dừng lại ở góc tường thấp, lặng lẽ vận dụng linh khí khiến thân thể tạm thời bay lên, nhẹ nhàng vượt tường vào trong viện. Dung Du khom lưng, rón rén đi men theo bức tường. Nàng lặng lẽ lẻn vào hành lang tối om, từng bước tiến gần gian nhà chính nơi duy nhất còn sáng đèn trong viện. Dung Du thò tay vào túi trữ vật, lục lọi một hồi, cuối cùng lấy ra một chiếc mặt nạ dán sát mặt và thanh bảo kiếm vừa mới rèn xong. Ngay khoảnh khắc nàng đến sát cửa nhà chính, hệ thống bỗng thúc giục: [Nhanh lên! Chính là lúc này đấy!] Dung Du chỉ kịp vội vàng che mặt, đến tư thế cầm kiếm còn chưa kịp chỉnh, đã hấp tấp đẩy cửa xông vào. Thiếu niên áo đỏ đang quay lưng về phía cửa, vừa vặn cởi áo ngoài, lộ ra bờ vai trắng như tuyết. Nghe thấy động tĩnh, hắn hơi nghiêng đầu lại. Ngay giây kế tiếp, quanh người thiếu niên bừng sáng một luồng ánh sáng đỏ. Dung Du siết chặt trường kiếm, trợn mắt quan sát. Tới rồi, đây chính là cảnh yêu thú dữ tợn biến về nguyên hình! Nàng đổi giọng, chuẩn bị vận hết tốc độ nhanh nhất đời mình để thốt ra lời thoại rồi tháo chạy: "Chử Tầm, ngươi thật là..." Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe "bộp" một tiếng, ánh sáng đỏ biến mất. Sau đó... Một con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết rơi phịch xuống đất. Dung Du: "!!!" Yêu... Thú... Dữ... Tợn??? Mèo con hình như cũng bị giật mình, cả thân hình ngã oạch xuống sàn một cái rồi nằm rạp không nhúc nhích. Nó rút hai chân trước lại như muốn chống dậy, đôi mắt to tròn chợt ánh lên sắc vàng nhạt lấp lánh nhìn nàng chằm chằm. "Chử... Chử..." Dung Du sợ đến mức nói không thành lời, lắp ba lắp bắp mãi vẫn chưa xong một chữ, giọng còn cao vút suýt nữa lên được quãng tám. Nàng vội vàng đổi tông, phẫn nộ quát lên: "... Tầm! Ngươi dám mang thân yêu tu trà trộn vào Ngọc Hành Tông ta!" Ngay sau khi câu đó vừa dứt, thân ảnh Dung Du chợt lóe lên rồi vọt thẳng đến chỗ con mèo trắng như tuyết đang nằm sõng soài dưới sàn. Nàng thuận tay nhét lại bảo kiếm vào túi trữ vật, hai tay ôm lấy con mèo con rồi mạnh tay vò nắn khắp người nó một trận, còn không quên nghiến răng nghiến lợi hô to lời thoại: "Xem ta xử lý ngươi thế nào, thứ yêu nghiệt đáng chết này!" Mèo con chẳng còn sức để giãy giụa, bị Dung Du vò đến mức lông lá rối tung cả lên. Nó đang định giương móng vuốt sắc nhọn ra để hù dọa thì chợt thấy người đang sờ mó thân thể nó dường như đã nhận ra điều gì đó, đặt nó xuống rồi lao ra khỏi phòng với tốc độ nhanh như chớp. Dung Du cố gắng giữ bình tĩnh, men theo đường cũ mà quay về, sau đó một hơi chạy thẳng đến chân núi Phù Thuật Phong. Nàng ngoái đầu nhìn lại, không có ai đuổi theo. "May mà ta chạy nhanh." Dung Du thở hổn hển, sờ sờ mặt mình rồi cười hì hì ngốc nghếch: "Cảm giác vuốt lông mèo con thật là tuyệt vời, hí hí hí." Dù chỉ được sờ trong thời gian ngắn, nhưng bộ lông mềm mịn như lụa kia khiến nàng thực sự muốn chạm vào thêm nhiều lần nữa. Ai mà ngờ được yêu thú hung hãn lại là một con mèo nhỏ ngu ngơ cơ chứ? Dung Du xoa tay liên tục, còn đang nhớ lại niềm vui sướng khi vừa được vò đống lông mềm mại kia. [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất, mười điểm đã được phát, xin hỏi có muốn đổi kỹ năng bàn tay vàng không?] Âm thanh hệ thống vang lên bên tai. Dung Du dứt khoát phẩy tay: "Đổi!" Hệ thống: [Kỹ năng bàn tay vàng đã phát, xin mời kiểm tra. ] Vừa dứt lời, Dung Du liền nhìn vào lòng bàn tay mình, cảm giác như có một luồng sức mạnh đang cuộn trào trong đó. Nàng theo phản xạ liếc quanh một vòng, tuy không có ai nhưng nàng vẫn siết chặt năm ngón tay, không để luồng sức mạnh kia phát ra ngoài. Về đến tiểu viện của mình tại Kiếm Phong, Dung Du khóa chặt cửa viện, tìm một góc khuất rồi úp lòng bàn tay xuống, để mặc cho sức mạnh ấy giải phóng ra. "Zì zì zì..." Một luồng sóng bất quy tắc màu lam tím mảnh như tia chớp đột ngột phóng ra từ lòng bàn tay nàng. Luồng sóng đó chui vào đất làm cho đất bắn tung tóe, để lại một lỗ sâu hun hút. Dung Du lại nhắm vào một tảng đá lớn bên cạnh mà thử. Một lần không ra. Lần hai vẫn không ra. Lần ba vẫn chẳng có gì. Dung Du chết lặng: "003, đây chẳng lẽ là kỹ năng bàn tay vàng chỉ dùng được một lần thôi à?"