Chương 15: Lần sau có thể cho ta sờ lông ngươi không (3)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:23

Nam Tương mỉm cười đáp: "Dung sư muội là người rất tốt." Ân Tố Khanh cũng nói: "Mua thuốc thì chớ nhiều lời." Khi trời ngả tối, Dung Du dùng bữa tối ở chỗ Dung Trường Phong xong, lười quay về Kiếm Phong nên đành dọn dẹp lại chỗ ở trên Phù Thuật Phong, tạm thời trú lại đó. Trong phòng, những vật có chút giá trị đều đã bị thân thể nguyên chủ trước đây bán sạch, chỉ còn sót lại vài món bàn ghế đơn sơ. Nhìn quanh một lượt, đến cái bình hoa cũng không thấy bóng dáng. Dung Du cũng chẳng để tâm, ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt tĩnh tâm, bắt đầu vận hành linh khí tu luyện. Nguyên chủ một mực muốn chuyển dòng linh khí có tính thân thiện với thảo mộc của mình sang loại khí sát phạt phù hợp với kiếm đạo nên thành ra mấy năm nay chẳng đạt được gì. Còn Dung Du thì chỉ muốn trả nợ. Nàng mong sớm đột phá Luyện Khí, tiến vào Trúc Cơ kỳ, như vậy sẽ có thêm linh khí, có thể trồng được nhiều loại linh thảo, dược thảo quý hiếm hơn! Tu luyện vận hành linh khí độ hơn một canh giờ, Dung Du duỗi người vươn vai, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, thân thể nhẹ nhàng hơn hẳn. Hiện giờ nàng đã ở Luyện Khí hậu kỳ, lần đột phá kế tiếp chính là Trúc Cơ. Chỉ cần bước vào Trúc Cơ kỳ, nàng có thể bắt đầu học luyện đan rồi. Đợi đến khi học thành, tiền bạc sẽ đổ về không dứt, từng khoản từng khoản rồi sẽ trả hết nợ nần thôi. Cuộc sống như thế cũng đáng để kỳ vọng. Dung Du mơ màng nghĩ đến tương lai một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối hẳn. Nàng rời giường xỏ giày, lặng lẽ rời khỏi sân viện. Nàng và phụ thân chưởng môn sống trên đỉnh Phù Thuật Phong, đi đến tiểu viện giữa lưng núi nơi Chử Tầm cư ngụ, còn gần hơn so với đi từ Kiếm Phong đến đây. Trăng lên đến giữa trời, Dung Du quen thuộc lần đến bức tường thấp ở góc ngoặt kia, vận linh khí nâng thân mình, nhẹ nhàng vượt qua. Chính điện đã lên đèn, Chử Tầm bụng đói nên tạm dừng tu luyện, lấy từ trong ngực ra một chiếc màn thầu linh thực, chậm rãi cắn từng miếng. Tiểu Kim Long cuộn mình bên cạnh hắn, miệng ngậm một nhánh linh thảo xanh ngả vàng, thỉnh thoảng nhai phải chỗ đắng là lại phì phì nhổ ra đầy ghét bỏ. Dù trong miệng nó là loại linh thảo hai linh thạch một bó, nhưng trong lòng lại toàn nghĩ đến từng bó linh thảo Kim Tuyến xanh biếc mướt mắt của Dung Du, còn âm thầm tưởng tượng nhánh cỏ trong miệng chính là loại linh thảo ấy. Nó lớn thế này rồi mà còn chưa từng được ăn linh thảo phẩm chất cao bao giờ! Tiểu Kim Long lầu bầu một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía linh màn thầu trong tay chủ nhân. Là loại trong Linh Thiện Đường bán một linh thạch ba cái, mà chủ nhân còn phải chia làm ba bữa ăn mới dám ăn hết. Hầy! Đột nhiên cảm thấy hai linh thạch một bó linh thảo trong miệng cũng không đến nỗi khó nuốt nữa... Thế nhưng đúng lúc ánh nến trên bàn khẽ lay động, Tiểu Kim Long đột nhiên dựng thẳng người dậy, nhánh cỏ trong miệng cũng rơi xuống. Chử Tầm cũng ngẩng đầu, ánh mắt dõi về phía cửa chính. Dung Du cẩn thận đề phòng, đeo mặt nạ vào trước rồi mới lặng lẽ đặt đồ trước cửa chính, hoàn toàn không gây ra chút động tĩnh nào. Nàng rất muốn vuốt ve mèo con thêm lần nữa, nhưng so với việc bị đại phản diện bắt gặp thì vẫn là nên rút lui cho lành. Trước khi rời đi, Dung Du để lại một tờ giấy gấp gọn, sau đó cúi người, không quay đầu mà lặng lẽ rời khỏi dãy hành lang tối om. Đợi đến khi viện trở lại yên tĩnh, Tiểu Kim Long mới nuốt nốt phần linh thảo còn lại. Ngửi thấy mùi linh thảo quen thuộc bên ngoài cửa, nó hít hít nước miếng sắp chảy: "Chủ nhân, hình như nữ nhân đáng ghét kia lại tới rồi!" "Ừ." Hàng mi Chử Tầm cụp xuống, vẻ thờ ơ như không liên quan gì, tiếp tục nhai linh màn thầu, chậm rãi tiêu hóa: "Rồi lại đi rồi."