Chương 11: Là nàng, là nữ nhân thầm mến chủ nhân đó (4)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:20

Thế nhưng Dung Du chẳng hề nôn nóng. Nàng lấy ra một nhúm nhỏ linh thảo trong đống đã chuẩn bị sẵn, đặt sang một bên, rồi lấy từ túi trữ vật ra tấm bảng gỗ nhặt được giữa đường, viết lên đó dòng chữ: "Linh thảo phẩm chất cao cấp, màu vàng kim. Linh thú mê thích nhất. Có thể nếm thử một cọng." Tấm bảng vừa đặt xuống bao bố liền khiến người ta chú ý hơn hẳn. Rất nhanh sau đó, một công tử trẻ tuổi mặc cẩm y từ tốn bước đến. Hắn liếc nhìn tấm bảng, lại nhìn thoáng qua người bán linh thảo, liền bật cười: "Ồ, chẳng phải là Dung tiểu tông chủ đó sao? Sao lại hạ mình đến nỗi ra đây bán linh thảo thế này?" Thấy người quen, Dung Du lập tức dựng lên bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, liếc mắt cười nhạt: "Hử, ta làm gì cần ngươi cho phép à?" "Không dám không dám." Hoắc Diệu vẫn cười, bước thêm một bước quan sát đám linh thảo: "Không phải nói là linh thảo vàng kim cao cấp sao? Sao ta nhìn không ra nhỉ?" Dung Du cầm lên một cọng linh thảo đặt bên cạnh, chỉ vào sợi tơ vàng chỉ dài chừng nửa móng tay dưới gốc: "Đây này, không phải là nó sao?" "Hả? Ngắn thế? Lại còn mảnh như sợi tóc thế này á?" Hoắc Diệu nheo mắt nhìn kỹ, nghi ngờ hỏi: "Không phải ngươi tự vẽ lên đấy chứ?" Dung Du lười phí lời, thẳng tay ném cọng linh thảo cho hắn: "Tự mà nhìn đi." Hoắc Diệu sớm đã quen với cái kiểu kiêu căng của nàng, hắn cười hề hề, dùng ngón cái chà nhẹ lên sợi tơ vàng kia, quả nhiên không thấy tróc màu. "Ồ chà! Vậy mà đúng là vàng thật này!" Hoắc Diệu liên tục trầm trồ rồi lại tiếc rẻ: "Chỉ là sợi vàng này ít quá đi mất." Theo chuẩn mực, linh thảo vàng kim có phẩm chất cao phải có ít nhất ba tấc tơ vàng mới đáng giá năm mươi linh thạch. "Nhưng ta chỉ bán mười linh thạch một bó." Dung Du đáp: "Dùng giá mua linh thảo thường mà để linh thú được hưởng đãi ngộ của linh thảo cao cấp. Ngươi thấy không đáng sao?" Hoắc Diệu khẽ ngẩn ra. "Thật không đấy?" Dung Du: "Tất nhiên là thật." Vừa rồi nàng đã quan sát kỹ, phát hiện linh thảo loại thường tốt nhất ở các sạp nơi này cũng chỉ có giá tám linh thạch một bó. Linh thảo của nàng có vệt tơ vàng dài bằng nửa móng tay, tuyệt đối có thể cạnh tranh! Hoắc Diệu có hơi dao động, nhưng nhìn cọng linh thảo vàng trong tay, suy nghĩ một lúc rồi vẫn thở dài: "Thôi vậy, màu vàng ít quá, linh thú nhà ta lại kén ăn, mua về chắc chắn không chịu ăn đâu." "Xem ra vụ làm ăn này là không thành rồi!" Hắn vừa định ném trả lại cọng linh thảo thì nghe Dung Du nói: "Ta cho nếm thử mà, sao ngươi không thử xem sao?" Thấy Dung Du một mực cố chấp, Hoắc Diệu bật cười, thu tay lại, cười nói: "Được thôi, ngươi còn chưa muốn từ bỏ, vậy thì cứ xem con ngoan nhà ta chê linh thảo của ngươi thế nào nhé." Dứt lời, Hoắc Diệu thả linh thú của mình ra, là một con cừu nhỏ trắng như tuyết. Vừa nhìn thấy lớp lông trắng mịn ấy, Dung Du lập tức nhớ đến con mèo trắng tuyệt mỹ mà nàng đã vuốt ve hôm qua. So với con cừu con này, mèo con kia lông mịn hơn hẳn, màu sắc óng ánh, vẻ đẹp thì hoàn toàn vượt trội vài bậc. Không hổ là đại phản diện, làm yêu mà còn đẹp đến mức đỉnh cao trong yêu tộc. Dung Du còn đang cảm khái trong lòng thì con cừu nhỏ đã rướn đầu lại gần ngửi cọng linh thảo, nhưng sau đó lại chẳng có động tĩnh gì. Hoắc Diệu nhướn mày, chuẩn bị mở miệng chế giễu Dung Du thì thấy cừu nhỏ nghiêng đầu, do dự cắn một miếng. Cắn một lần xong, nó lập tức tăng tốc, răng rắc răng rắc gặm lấy gặm để. Chẳng mấy chốc cọng linh thảo đã bị ăn sạch. Cừu nhỏ bắt đầu hướng về những bó linh thảo phía trước mà kêu be be, cúi đầu cắn lấy vạt áo của Hoắc Diệu, kéo hắn về phía trước. Hoắc Diệu: "..." Con linh thú mất thể diện này! "Mua, mua, mua!" Hoắc Diệu giật lại vạt áo, vơ lấy một bó linh thảo, đưa ra mười viên linh thạch thanh toán. "Be be be!" Cừu nhỏ giậm móng, tiếp tục kêu về đám linh thảo phía trước. Ý rất rõ ràng là "chưa đủ, còn muốn nữa." Hoắc Diệu: "..." Lần này hắn mua liền một lúc mười bó: "Vậy đủ chưa?" Cừu nhỏ: "Be be be!" Hoắc Diệu: "..." Hắn dứt khoát móc cả túi linh thạch ra, mua luôn ba mươi bó linh thảo mà Dung Du bày ra. Dung Du mỉm cười nhận lấy linh thạch, tiện tay cho chú cừu non ăn một cọng linh thảo, lười biếng nói: "Trong túi càn khôn của ta còn hai mươi bó nữa..."