Chương 24: Lại muốn nàng nói ra lời tàn nhẫn như vậy (2)
Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi
Nhất Trì Thanh Hứa11-10-2025 22:12:29
Đệ tử các phong như Khí Phong, Dược Phong, Phù Thuật Phong đều kiếm lời đầy tay.
Dung Du thân là đệ tử Dược Phong nhưng lại không biết luyện đan nên không kiếm được đồng nào.
Chử Tầm thân là đệ tử Phù Thuật Phong nhưng không biết vẽ phù, cũng chẳng kiếm được miếng gì.
Người trước liều mạng trồng ruộng trả nợ, người sau nhận dạy lớp học nhỏ từ ngoại môn đến nội môn, mong gom góp thêm chút linh thạch, tranh thủ trước khi vào bí cảnh mua một cây pháp trượng tử tế.
Ân Tố Khanh bận rộn luyện đan, nhưng vẫn thường tranh thủ ghé thăm Dung Du. Nam Tương cũng đôi khi theo nàng đến, bàn bạc chuyện liên quan đến bí cảnh Tiểu Hỗn Thiên.
Hôm ấy, Ân Tố Khanh xách hộp thức ăn tới linh điền tìm Dung Du. Hai người ngồi xuống nói chuyện luyện đan, nói đúng hơn là Dung Du một mực lắng nghe kinh nghiệm luyện đan của Ân Tố Khanh.
Đang nghe đến say mê, chợt một giọng nam trong trẻo mang theo ý cười vang lên từ phía xa: "Ân sư muội, Dung sư muội."
Nam Tương mặc một bộ y phục đệ tử màu lam nhạt, càng tôn thêm dáng người thẳng tắp, tuấn tú như ngọc. Sau lưng đeo trường kiếm, từng bước bước tới, tóc mai còn ươn ướt, hiển nhiên là vừa luyện kiếm xong.
"Sư huynh! Sư huynh!" Sau lưng hắn còn có hai nữ đệ tử kiếm tu chạy theo.
Nam Tương nghe tiếng liền dừng bước, quay đầu nhìn lại. Hai nữ đệ tử kia lập tức nhún chân bay tới, một trái một phải kéo lấy tay hắn, mỗi người một lời nài nỉ:
"Sư huynh, bộ kiếm pháp vừa nãy muội vẫn chưa nắm vững, bí cảnh Tiểu Hỗn Thiên sắp đến rồi, huynh có thể diễn lại cho muội xem một lần được không?"
"Sư huynh sư huynh, chiêu kiếm huynh vừa dạy, lực đạo muội vẫn chưa nắm chuẩn, hay là huynh chỉ thêm cho muội chút nữa nhé?"
Nam Tương bị hai người kéo qua kéo lại, lúc nhìn bên trái, khi liếc bên phải, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Toàn là những sư muội ham học hỏi, hắn cũng chẳng tiện từ chối ai.
Ân Tố Khanh khẽ cong môi, đối với cảnh tượng này đã quá quen. Chỉ là nàng có chút lo lắng cho Dung Du, trước đây mỗi lần thấy nữ tử khác dây dưa Nam Tương, Dung Du đều không nhịn được.
Đang định nói vài câu để trấn an thiếu nữ bên cạnh, nàng cúi đầu nhìn sang, chỉ thấy đối phương đang mải chọn từng quả táo xanh tươi trong hộp thức ăn, cúi đầu ăn rất vui vẻ, thậm chí không thèm liếc mắt sang bên kia lấy một lần.
Ân Tố Khanh: "..."
Nàng nhất thời không nhìn ra được, sư muội rốt cuộc là thật sự đã buông bỏ hay chỉ đang cố kìm nén cơn giận mà thôi.
Nam Tương bị hai vị sư muội kéo qua kéo lại, liếc nhìn Ân Tố Khanh đang quay lưng đứng phía trước, khẽ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, ta dạy ta dạy."
Hai nữ kiếm tu nghe vậy liền vui mừng ra mặt, rồi lại bắt đầu tranh nhau xem ai được dạy trước.
"Sư huynh, huynh dạy muội trước đi mà!"
"Muội chỉ còn mấy chiêu là chưa nắm vững, huynh dạy muội trước đi."
"Sư tỷ chỉ còn vài chiêu, muội thì còn cả đống chưa biết, huynh nên dạy muội trước mới phải!"
Dung Du không hề để tâm, chỉ cảm thấy mấy quả táo xanh hôm nay giòn ngọt lạ thường. Nàng đang định chọn một quả lớn đưa cho Ân Tố Khanh nếm thử thì một tiếng "Đinh!" vang lên trong đầu, âm thanh kéo dài quen thuộc.
Ngay sau đó, âm thanh hệ thống báo nhiệm vụ vang lên:
[Phát hiện nhiệm vụ chính tuyến số 2: Bí cảnh Tiểu Hỗn Thiên của Ngọc Hành Tông sắp mở ra. Dung Du biết Nam Tương sau khi luyện kiếm xong sẽ tới tìm Ân Tố Khanh, bèn đến Dược Phong sớm để thân thiết với Ân Tố Khanh.
Không ngờ khi Nam Tương đến, sau lưng lại có hai vị sư muội đuổi theo không rời, còn lôi kéo hắn với lý do sắp tiến vào bí cảnh, ai cũng muốn hắn dạy kiếm pháp.
Dung Du nổi lòng ghen, giận dữ quát hai người: "Không học được thì luyện nhiều vào! Thời gian ở đây lằng nhằng với Nam sư huynh cũng đủ để các ngươi luyện kiếm mấy lượt rồi đấy!"
Hai sư muội lời lẽ mỉa mai, châm chọc nàng học kiếm bao năm vẫn chẳng ra sao.
Dung Du rút kiếm, múa một kiếm hoa tuyệt đẹp, tiếp đó ung dung thi triển một bộ kiếm pháp thuần thục, khiến hai người tức đến đỏ mắt, Ân Tố Khanh vội vã đứng ra hòa giải.
Lúc này, Dung Du thu kiếm gọn gàng, trong lòng dâng trào cảm xúc, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Nam Tương, gan dạ lên tiếng: "Một người xuất sắc như vậy, các ngươi không xứng!"
Cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại nơi Ân Tố Khanh, người đang an ủi hai sư muội, lần đầu tiên xé toạc lớp mặt nạ thân thiện ngoài mặt, khẽ buông ra bốn chữ: "Ngươi cũng không xứng."]
Dung Du: "?"
Nhiều lời thoại thế này không nói làm gì... Nhưng mà 003, ngươi lại bày trò đấy à?
Lại dám để nàng phải nói ra bốn chữ tàn nhẫn kia với tiểu phú bà dễ thương nhất của mình!...
Dung Du: [Đây là chuyện mà con người làm ra được à?]