Cái gì thế này? Màn giả vờ ngầu lòi rồi lăn ra chết xã hội đấy à?
Hệ thống cạch một tiếng: [Action!]
Tựa như có ai đánh thức bản năng diễn xuất trong máu, hành động của Dung Du còn nhanh hơn cả đầu óc. Cổ tay nàng khẽ chuyển, rút kiếm nghiêm nghị quát: "Yêu vật các ngươi, còn không mau lui! Ta không thèm ra tay với lũ các ngươi đâu!"
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cái đầu tóc đen đi đầu đột nhiên lắc lư nhanh hơn, hung hăng phì hơi về phía nàng một tiếng.
Từng lọn tóc tung bay lộ ra hai vệt máu đỏ như bị khóc đến rách mí mắt dưới lớp tóc rối.
"Phì!"
Vô số cái đầu chen chúc trong động cùng lúc phát ra tiếng đó, khiến mớ tóc rối trước mắt bị thổi tung lên.
Khoảnh khắc đó, ngay cả tiếng khóc trong động cũng im bặt.
Khoảnh khắc đó, tim Dung Du gần như ngừng đập.
[Đừng hoảng! Chử Tầm sắp đến rồi!]
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc hệ thống cũng làm được chuyện có ích là tiết lộ một tin tức khiến cho nàng yên tâm hơn.
Thế nên nàng quyết định câu giờ.
Dung Du khẽ nhắm mắt, liên tục thôi miên bản thân. Sau đó nàng đưa bàn tay trắng như ngọc lên, nhẹ nhàng vén lớp tóc rối của cái đầu ngay trước mặt, nở nụ cười dịu dàng như tình nhân và thì thầm: "Đừng động, để ta nhìn ngươi kỹ một chút."
Ngón tay lạnh chạm vào làn da cũng lạnh, một luồng sinh khí như cây cỏ bất chợt truyền đến đầu ngón tay nàng.
Nhưng chưa kịp sờ kỹ thì "cái đầu" kia đã kinh hãi nhảy lùi lại một bước, nhìn nàng như gặp phải yêu quái.
Quá đáng sợ!
Sao lại có người biến thái đến mức ngay cả đầu người cũng không buông tha thế này!
Ngay khi Dung Du đứng dậy, đám "đầu tóc đen" đang nhích tới cũng đồng loạt lùi về sau một bước.
"Đừng chạy mà." Dung Du nheo mắt, mặt nở nụ cười thảnh thơi. Nàng thu kiếm, hai tay vươn ra như muốn ôm lấy từng cái đầu: "Ta tới đây-"
Đám đầu bay: "???"
Má ơi! Chạy mau!
Chẳng ai dám do dự, cả đám tóc tai rối bù chen chúc quay đầu bỏ chạy.
"Ta tới thật rồi đó- Ta tới bắt các ngươi đây-" Dung Du cất bước đuổi theo, tiếng cười khe khẽ vang lên trong hang động tối om càng thêm rợn người.
"Hi hi hi hi hi- Ta sắp bắt được các ngươi rồi nha-"
Những cái đầu bay phía trước càng hoảng hốt, chỉ cảm thấy tóc gáy muốn dựng ngược, vội vàng cắm đầu mà chạy. Nhưng vì quá đông nên chỉ cần phía trước vấp ngã thì phía sau liền vướng chân như chuỗi bài domino, từng đợt "đầu người" ngã dúi dụi nối tiếp nhau.
Dung Du mắt sáng rực, thấy khi một "cái đầu" ngã xuống, mái tóc rối tung để lộ ra phần râu nhỏ vo tròn bên dưới.
Nàng liền vươn tay, nắm lấy túm râu ấy, mỉm cười đầy tà khí: "Ta bắt được ngươi rồi nhé-"
Cái đầu bị tóm lại: "!"
Phía sau, đệ tử Ngọc Hành Tông cùng các môn phái khác đã sớm bị dọa đến nghẹn lời, ai nấy đều ôm chặt lấy mình, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ khi nghe tiếng Dung Du vọng lại.
Một đám đầu bay cũng tuyệt vọng đến cực điểm.
Ngay khoảnh khắc ấy, phía trước bỗng vang lên một tiếng "ầm", vách đá cứng rắn trong động bị phá ra một lỗ lớn, ánh sáng chói chang lập tức tràn ngập khắp hang.
Một thiếu niên áo xanh đang đứng thẳng tắp nơi miệng động.
"Sư tỷ, ta đến rồi đây."
Dung Du còn chưa kịp nhấc sinh vật trong tay lên để nhìn kỹ, đã phải giơ tay áo lên che mặt tránh đá vụn bay tới. Nghe thấy giọng Chử Tầm, nàng liền buông tay áo rồi ngẩng đầu nhìn.
Thiếu niên đứng ngược sáng, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh lặng lẽ nhìn nàng. Dưới ánh sáng, ngũ quan của hắn như được điêu khắc thành từng đường nét rõ ràng, trong tay là nửa đoạn ngọc giản truyền âm đang dần tan biến vì đã tới thời hạn cuối cùng.
Bọn đầu bay ngập tràn tuyệt vọng dưới đất như nhìn thấy ánh bình minh nơi cuối địa ngục, lập tức vùng vẫy lao về phía cửa hang vừa bị phá.
Ngay cả cái đầu bị Dung Du giữ cũng khôn ngoan mà tự cắt râu để tìm đường sống.
Khi chúng chạy tới cửa hang, từng cái một rụt rè dán sát vào vách đá, tự giác tránh xa Chử Tầm rồi nhảy xuống khỏi sơn động.