Chương 38: Nữ nhân này, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nào (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:38

Nào ngờ vừa quay đầu, Dung Du đã ấn ngược đầu nó xuống nước rửa sạch, bịt kín cả mồm khiến nó chỉ còn phát ra tiếng bong bóng nổi ùng ục . Sau khi rửa sạch bốn củ linh sâm, Chử Tầm nhìn ba củ trong tay mình rồi lại liếc sang một củ lẻ loi trong tay Dung Du. Nghĩ ngợi một lát, hắn liền kẹp một củ tròn lẳn đưa qua. "Sư tỷ, cho tỷ này." Dung Du: "?" Chử Tầm nghiêm túc giải thích: "Nếu không nhờ sư tỷ kịp thời giúp ta bắt được chúng thì ta đã chẳng lấy được linh sâm. Chúng ta mỗi người một nửa đi." Dung Du không khách khí mà nhận lấy ngay. Nàng còn bàn bạc với hắn: "Sư đệ, hay là trong bí cảnh này chúng ta kết bạn đồng hành đi? Có được bảo vật gì thì chia đôi nhé?" Chử Tầm vui vẻ chấp nhận đề nghị đó. Trong Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên có nhiều nhất là linh thảo và yêu thú. Hắn thì nhận ra yêu thú, nhưng với linh thảo thì không quen thuộc bằng Dung Du, ví như linh sâm vừa rồi ngụy trang rất khéo léo. Kết bạn với Dung Du là hợp lý, hắn giỏi nhận biết yêu thú, còn nàng thì tinh thông linh thảo. Nam nữ chính thì chẳng trông cậy được gì, được đi chung với đại phản diện lợi hại như vậy, Dung Du cũng vô cùng hài lòng. Linh sâm là sinh vật sống, không thể cất vào túi trữ vật. Mang theo bên người thì quá bắt mắt, Dung Du dứt khoát lấy cái túi vải cũ từ trong túi trữ vật ra, dùng bút đánh dấu lên đầu linh sâm: một và hai là của nàng, ba và bốn là của Chử Tầm. Viết xong, Dung Du cho hết vào túi vải. Linh sâm vừa chui vào túi, hình tròn tròn phồng lên như trái dưa hấu, được Chử Tầm xách trong tay. Dung Du lắc đầu chậc chậc, nàng cũng chẳng rõ vì sao mấy củ linh sâm này lại mọc ra dáng vẻ như trái dưa thế kia. Ở ngoài đều dẹt dẹt, vậy mà trong bí cảnh lại mập tròn như thế, nhìn đầy đặn cực kỳ. Hai người bắt đầu hành trình tìm kiếm thêm linh sâm. Dung Du theo sát Chử Tầm, băng rừng vượt núi. Con linh sâm đầu đàn từng trêu chọc bọn họ nay đã chấp nhận số phận, nằm yên trong túi vải. Mãi đến khi ngửi thấy mùi vị ngày càng quen thuộc, nó như kẻ hấp hối đang mê man chợt tỉnh, vội vàng kêu lên: "Các ngươi đi nhầm rồi! Phía trước có đại yêu đấy!" Dung Du nhìn sang Chử Tầm. Chử Tầm khẽ nhấc mí mắt để lộ ra đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp, bình thản nói: "Ta ứng phó được." Dung Du tin lời này. Dù sao đại phản diện cũng là nhân vật chỉ thua mỗi nam nữ chính, tất nhiên cũng có hào quang hộ thể rồi! Không để tâm đến lời can ngăn khẩn thiết của linh sâm, đến khi trời sẩm tối, hai người đã đến trước một vách đá cao sừng sững, chính giữa có một thông đạo hẹp chỉ đủ cho một người đi qua. Con đường đó tối om, dường như đến ánh trăng cũng không len nổi vào. Chử Tầm đi trước. Dung Du rón rén theo sau, mấy lần suýt giẫm phải chân hắn. Có lẽ cảm nhận được nàng căng thẳng, Chử Tầm nhìn về con đường hẹp phía trước, rồi đưa một ống tay áo rộng ra sau lưng: "Sư tỷ, nắm lấy đi." Dung Du làm theo, siết chặt tay áo hắn. Thiếu niên xách theo túi vải đựng linh sâm, bị nàng kéo tay áo, cứ thế dẫn nàng bước từng bước tiến về phía trước. Trong khoảng không tĩnh lặng, Tiểu Kim Long vừa nhai nhánh linh thảo vàng óng vừa đảo mắt nhìn chủ nhân, lại quay lại nhìn Dung Du phía sau, đôi mắt tròn vo láo liên chuyển động. Nó nhớ tới lần Dung Du sợ hãi cầu cứu chủ nhân, rồi lại dám ngang nhiên khiêu khích qua ngọc truyền tin. Lúc nó và chủ nhân đến, nữ nhân này chẳng những không sợ mà còn dọa ngược người ta một trận! Tiểu Kim Long chợt nhớ ra điều gì, đồng tử nó rung mạnh. Nó hiểu rồi! Nữ nhân này chính là đang dùng hai bộ mặt trái ngược như thế để thu hút sự chú ý của chủ nhân! Ban đầu làm ra vẻ yếu đuối để được thương xót cứu giúp, nào ngờ nói qua ngọc truyền tin một kiểu mà khi đến nơi đã tự vạch trần hết kế hoạch của nàng rồi. Giờ lại còn giả vờ sợ hãi kéo tay áo chủ nhân nữa chứ! Tiểu Kim Long không khỏi ngạc nhiên trước sự si tình và nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng.