Dung Trường Phong mỉm cười, thuần thục chào hỏi các trưởng lão sau đó lấy ra một chiếc chìa khoá ngọc màu xanh biếc, chính là vật mở cửa vào Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên.
Hắn phất tay một cái, giữa đại điện liền xuất hiện hai cánh cửa đá cổ xưa dẫn đến bí cảnh.
Phong chủ Kiếm Phong Tàng Kiếm đứng chờ trước cánh cửa đang đóng chặt, phụ trách thu linh thạch. Ngoài trừ đệ tử Ngọc Hành Tông, các đệ tử ngoại tông muốn vào đều phải đưa túi linh thạch chứa một nghìn viên linh thạch đến trước mặt hắn.
Tàng Kiếm vốn nổi tiếng trong các trưởng lão vì khả năng đếm linh thạch cực chuẩn. Hắn khẽ nheo mắt, chỉ cần cầm thử túi linh thạch là biết ngay bên trong có bao nhiêu rồi.
Chưa từng có ai dám giở trò gian lận trước mắt hắn.
Có hai vị đệ tử ngạo mạn ném túi linh thạch ra, còn hừ lạnh một tiếng đầy kiêu ngạo.
Dung Du nhìn sang.
Ân Tố Khanh đúng lúc nhỏ giọng nói với nàng: "Đó là hai người ba năm trước từ Bồng Lai Tiên Môn đến Ngọc Hành Tông, nghe nói có chỗ dựa rất lớn, chúng ta tốt nhất đừng gây xung đột với họ."
Dung Du khẽ gật đầu.
Nàng biết hai người kia là ai.
Từ năm ngàn năm trước, khi Bồng Lai Tiên Môn nghiên cứu thành công Trường Sinh Đan, liền một bước trở thành thánh địa trong lòng tu sĩ Trường Sinh giới.
Chỉ cần là tu sĩ có tư chất cao, đều có thể vào Bồng Lai Tiên Môn tu hành. Các đại tông môn cũng có thể nộp khoản linh thạch khổng lồ để đưa đệ tử có thiên tư vượt trội đến đó, sau mười năm mới quay về.
Chỉ là thường thì đi rồi chẳng thấy quay lại mà thôi.
Chớ nói một viên Trường Sinh Đan khó cầu đến mức nào, chỉ riêng địa vị là tiên môn đứng đầu Trường Sinh giới của Bồng Lai Tiên Môn, cộng thêm vô số tài nguyên tu luyện phong phú và quý giá hơn các môn phái khác cũng đủ để đệ tử lựa chọn ở lại nơi ấy rồi.
Nhưng không phải ai cũng có thể ở lại. Chỉ những người thật sự xuất sắc trong số các thiên tài mới có tư cách ở lại sau mười năm.
Vì vậy những năm gần đây, tuy các đại tông môn đều đưa đệ tử giỏi nhất đến nhưng vẫn có người phải quay về.
Tương tự như việc các môn phái khác gửi đệ tử đến Bồng Lai Tiên Môn, thì Bồng Lai Tiên Môn cũng sẽ cử đệ tử đến các tông môn khác, danh nghĩa là giao lưu học hỏi lẫn nhau.
Hiện tại, số đệ tử trao đổi của Bồng Lai Tiên Môn có sáu người đang ở Thương Hải Môn, hai người ở Ngọc Hành Tông do hai vị trưởng lão của Bồng Lai Tiên Môn đích thân dẫn dắt.
Tu sĩ của Thương Hải Môn thế nào Dung Du không rõ, nhưng hai người ở Ngọc Hành Tông thì nàng từng nghe nói là tính tình cao ngạo chẳng để ai vào mắt.
Thường ngày kiêu căng ngạo mạn, cư xử như thể bản thân cao hơn người một bậc chỉ vì xuất thân từ Bồng Lai Tiên Môn.
Chỉ là nguyên chủ đời trước chưa từng có qua lại với họ, nên cụ thể thế nào thì Dung Du cũng chẳng rõ.
Nàng thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nói nhỏ với Ân Tố Khanh: "Ân sư tỷ, chúng ta là đan tu, lát nữa vào trong mọi việc vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nam sư huynh với Chử sư đệ ai gần thì chúng ta cứ tìm người đó trước."
Ân Tố Khanh gật đầu đồng ý.
Chử Tầm nghe vậy liền ngẩng mắt nhìn nàng.
"Sao vậy? Sư đệ, trong chúng ta chỉ có ngươi và Nam sư huynh là có sức đánh, ngươi không tính bảo vệ những sư tỷ đan tu yếu đuối như bọn ta sao?" Đụng đến chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ, Dung Du bèn ngẩng cao cằm nói năng đầy nghĩa khí.
Chử Tầm nhìn chằm chằm nàng.
Đúng lúc Dung Du tưởng hắn sẽ từ chối thì hắn liền dời mắt, khẽ "ừ" một tiếng rồi nói: "Ta sẽ bảo vệ sư tỷ."...
Chử Tầm: [Ta sẽ bảo vệ sư tỷ. ]
Sau đó, bé mèo con âm thầm nghiêm túc mở ra bảng tính toán do Dung Du đưa: [Nhiều linh thạch quá... Bảo vệ nàng chắc cũng coi như huề nợ rồi nhỉ?]