Đợi đến khi Dung Du ngẩng đầu nghi hoặc nhìn sang thì hắn liền lấy chén trà che mặt, ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ thu lại ánh mắt.
"Tiểu bí cảnh của Ngọc Hành Tông ta một trăm năm mới mở một lần, lần này còn hai tháng nữa sẽ mở. Tiểu bí cảnh này chỉ tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ và Kim Đan mới được vào." Dung Trường Phong chuyển đề tài một cách tự nhiên: "A Du, gần đây ngươi tu luyện thế nào rồi?"
Dung Du cất giấy bút rồi lười nhác đáp: "Cũng tạm."
Dung Trường Phong thấy dáng vẻ thong thả của nàng, trong lòng liền hiểu, cười cầm đũa gắp cho nàng một cái đùi linh kê xem như phần thưởng: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì mang chút đồ ăn cho sư đệ Chử Tầm của ngươi nhé. Nhớ nói với hắn ta phải bế quan hai tháng, thời gian này không cần tới tìm ta nữa. Nếu tu luyện có chỗ nào không rõ, cứ đến hỏi trưởng lão giảng dạy ở Phù Thuật Phong."
"Biết rồi." Dung Du ngoài miệng tỏ vẻ miễn cưỡng, cúi đầu cắm cúi xúc cơm linh vào miệng.
"Chử sư đệ mới vào nội môn, có nhiều chuyện còn chưa rõ. Làm sư tỷ, ngươi cũng nên đưa hắn ra ngoài đi lại nhiều hơn một chút." Dung Trường Phong lại bắt đầu lảm nhảm.
Hắn thật ra rất hài lòng với tên đệ tử Chử Tầm luôn chăm chỉ tu luyện này, chỉ là đối phương không thích giao tiếp cho lắm, phần lớn thời gian đều ru rú trong viện, chỉ khi gặp phải thuật pháp cao thâm không hiểu nổi mới chịu đến tìm hắn hỏi han.
Đỡ tốn công thì có đấy, nhưng lại quá cô lập.
Dung Trường Phong muốn Dung Du dẫn Chử Tầm đi lại nhiều hơn trong tông môn, quen biết thêm vài đệ tử, để sau này nếu bên ngoài có tin tức gì về các bí cảnh lớn nhỏ thì còn có thể cùng nhau ra ngoài rèn luyện.
"Người ta không thích đi lại mà cha còn ép buộc làm gì." Dung Du cảm thấy phụ thân kiêm tông chủ của mình đúng là rỗi hơi lo chuyện bao đồng, liền đẩy đĩa củ cải muối giòn giòn mặn mặn ở bên cạnh qua: "Ăn nhiều củ cải vào đi."
Dung Trường Phong: "..."
Ăn tối xong, Dung Du xách theo một hộp đồ ăn tinh xảo, liền bị Dung Trường Phong đuổi ra ngoài.
Nàng no nê rồi, vừa ngâm nga hát, vừa tản bộ tiêu thực mang cơm tới cho Chử Tầm, trong đầu không khỏi nghĩ tới bí cảnh nhỏ hỗn thiên mà Dung Trường Phong vừa nhắc tới.
Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên được đồn rằng là tàn tích chiến trường từ thời thượng cổ, vị trí cực kỳ lý tưởng. Trong bí cảnh có thể tự ngưng tụ linh khí, lâu dần liền sinh ra vô số thiên tài địa bảo.
Bên trong có vũ khí bảo vật của người đi trước bỏ lại, còn có linh thực, linh khoáng và yêu thú quý giá các loại.
Tương truyền, yêu thú ở Trường Sinh Giới tính tình tàn bạo hung hăng, chỉ có tiểu bí cảnh Hỗn Thiên của Ngọc Hành Tông là ôn hòa nhất, rất thích hợp cho các tu sĩ muốn học thuật điều khiển yêu thú.
Vì vậy mỗi lần bí cảnh này mở ra, đệ tử của các tông môn chuyên về ngự thú đều kéo tới, cố gắng giành lấy thiện cảm của yêu thú trong bí cảnh, để sau đó có thể đưa ra ngoài thực hiện nghi thức truyền linh, trở thành linh thú của riêng mình.
Mấy ngày gần đây, khi chăm thuốc trong ruộng linh thảo, Dung Du đã nghe Ân Tố Khanh nhắc qua chuyện này, cũng từng nghe các đan tu trồng thuốc xung quanh bàn tán, gần như đã nắm rõ bảy tám phần thông tin về tiểu bí cảnh này.
Tóm lại, chỉ cần vào được bí cảnh thì chính là có lợi!
Bí cảnh linh khí dồi dào hiếm thấy, cực kỳ thích hợp cho tu sĩ đột phá tu vi. Bên trong còn có linh thảo linh khoáng quý giá và pháp bảo của người xưa, nếu may mắn tìm được một hai món, lúc trở ra e là có thể trả bớt được một khoản nợ nữa.
Hơn nữa, ngoài đệ tử nội môn của Ngọc Hành Tông, đệ tử các tông môn khác đều phải nộp một nghìn linh thạch lệ phí vào bí cảnh.
Dung Du tính sơ sơ, làm gì cũng thấy đây là một cuộc buôn bán chắc chắn có lời.
May mà gần đây cảnh giới của nàng có dấu hiệu buông lỏng, đột phá Trúc Cơ kỳ cũng không còn xa.
Nghĩ tới chuyện dần dần trả hết nợ, tâm trạng Dung Du phơi phới, xách hộp cơm mà bước chân càng thêm nhẹ nhõm.
Một đường đi đến tiểu viện của đệ tử nội môn ở lưng chừng núi.
Dung Du đứng lại, lần đầu tiên danh chính ngôn thuận gõ cửa viện vẫn luôn đóng kín của Chử Tầm.