Nàng lại quay sang Nam Tương, ánh mắt tràn đầy thất vọng, môi khẽ mấp máy, nhả ra bốn chữ chấn động lòng người: "Ngươi cũng không xứng!"
Khoảnh khắc ấy, Nam Tương như bị chấn động tâm thần.
Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn đau lòng của Dung Du như khắc sâu vào trái tim Ân Tố Khanh.
Khoảnh khắc ấy, hệ thống suýt nữa vỗ tay reo hò, tuyệt quá rồi!
"Chúng ta đi thôi!" Dung Du ngẩng đầu kiêu hãnh như một nữ chiến sĩ bảo vệ công chúa. Ân Tố Khanh cũng khẽ gật đầu, không chút do dự định bước theo nàng rời đi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Dung Du đột ngột dừng chân.
"Ơ? Khoan đã, không đúng!" Nàng nghiêng người, ngẩng cằm, ánh mắt cao ngạo lần lượt chỉ từng người một, dõng dạc nói: "Chỗ này là linh điền của ta, là núi của mẫu thân Ân sư tỷ. Vì sao ta với Ân sư tỷ lại phải đi chứ?"
"Các ngươi hai người." Nàng chỉ sang hai sư muội, rồi lại liếc sang Nam Tương: "Còn cả ngươi nữa, vị sư huynh chẳng giữ gìn nam đức kia, cút hết ra khỏi địa bàn của ta và Ân sư tỷ mau lên!"
Hai sư muội kiếm tu nhìn nhau, lại nhìn sang Nam Tương sớm đã bỏ mặc họ mà dõi mắt về phía Ân Tố Khanh như hóa đá. Hai người kia thấy thế thì trưng ra vẻ mặt mày xám xịt, rồi chỉ đành lủi thủi xoay người rời đi.
"Còn chưa chịu đi à?" Dung Du trừng mắt nhìn Nam Tương, giọng nói vừa mở miệng đã sắc bén như dao.
"Ta không đi." Nam Tương cụp mắt xuống khẽ nói: "Dung sư muội, xin lỗi, là ta và hai vị sư muội đã quấy rầy sự thanh tịnh của muội."
Nói xong, hắn lại ngước mắt nhìn người trong lòng: "Ân sư muội, là ta sai rồi. Vừa nãy ta không bảo vệ tốt cho muội."
Ân Tố Khanh nghe hắn nói vậy, nhìn ánh mắt hối lỗi đầy lo lắng của hắn thì đột nhiên chẳng còn muốn nói gì nữa. Nàng chỉ nhàn nhạt đáp: "Bí cảnh sắp mở, trở về luyện kiếm đi."
Nam Tương cố chấp: "Ta không muốn đi."
Dung Du liếc nhìn người nam nhân vẫn chưa nhận ra lỗi lầm cốt lõi kia, khẽ đẩy Ân Tố Khanh nép vào sau lưng mình, giọng đầy giận dữ cảnh cáo:
"Nam nhân không biết giữ nam đức thì sao xứng với Ân sư tỷ của ta? Trong Trường Sinh giới có biết bao người một lòng một dạ, biết giữ bổn phận của mình, vì sao lại phải chọn một kẻ ba lòng bốn dạ không biết tránh né nữ nhân như ngươi cơ chứ?"
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua Dung Du mắng Nam Tương, mắng đến mức khiến hắn sững sờ, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Ngay cả Ân Tố Khanh cũng vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn bất ngờ hơn cả lúc Dung Du đứng ra bênh vực nàng. Trong sự kinh ngạc ấy, cảm giác ấm áp vì được sư muội quan tâm lại một lần nữa dâng trào trong lòng, hóa thành một nỗi cảm động khó diễn tả.
Nàng thật sự không ngờ trong lòng sư muội mình đã quan trọng đến thế.
Quan trọng đến mức, chỉ vì đau lòng thay nàng mà sư muội có thể thẳng thừng quở trách sư huynh mà nàng đã thầm yêu suốt mười mấy năm trời.
Khoảnh khắc ấy, Ân Tố Khanh nhìn bóng lưng của Dung Du, suýt nữa muốn đem tất cả những thứ tốt nhất mình có dâng lên cho vị sư muội xinh đẹp này.
Bị mắng nhưng Nam Tương vẫn không rời đi, đôi chân như dính chặt vào bùn đất, cứng đờ bất động như mọc rễ tại chỗ.
Hắn không vội phản bác mà suy nghĩ hồi lâu, trong ánh mắt hiện lên nét nghi hoặc xen lẫn mờ mịt: "Hai vị sư muội vừa rồi lôi kéo ta là ba lòng hai dạ à? Là không biết giữ khoảng cách sao?"
Dung Du khẽ hừ một tiếng, hất nhẹ cằm lên.
"Nhưng hai vị sư muội ấy chẳng phải đều tha thiết học kiếm sao?" Nam Tương thật lòng không hiểu: "Bí cảnh sắp mở, các nàng muốn tăng cường kiếm pháp cũng là chuyện dễ thông cảm mà?"
Lần này, Dung Du lười cả nói thêm một câu với hắn.
"Về thôi." Ân Tố Khanh bước nửa bước về phía nàng, hơi nghiêng mình, để lộ gương mặt: "Giờ ta chỉ muốn nói chuyện với Dung sư muội."
Ý trong lời đã rõ ràng, giờ ta không muốn thấy ngươi nữa.
Sắc mặt Nam Tương tái đi, cũng không tranh cãi nữa mà chỉ hỏi thẳng một câu quan trọng: "Dung sư muội, nam đức là gì?"
Dung Du chẳng muốn nói chuyện với hắn, chỉ muốn ăn táo, bèn tiện miệng đáp: "Sư phụ ngươi chính là mẫu mực của nam đức, đi mà hỏi ông ấy ấy."
"Ta hiểu rồi." Nam Tương chắp tay cảm tạ, sâu sắc nhìn Ân Tố Khanh một cái, rồi men theo đường cũ mà rời đi. Bóng áo xanh ấy nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Dược điền trở lại yên tĩnh, Dung Du kéo Ân Tố Khanh cùng ngồi xuống. Đến lúc này, Ân Tố Khanh mới nhận ra mình vẫn đang bị sư muội nắm tay, mặt nàng khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng nhận lấy quả táo xanh mà Dung Du đưa qua rồi cắn một miếng.