Chương 46: Một nam một nữ, ba bao tải tròn vo, hiểu chưa? Mau chạy ngay đi! (2)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:07:15

Dung Du chớp mắt tinh nghịch: "Sư đệ đã mời ta ăn linh màn thầu, vậy ta mời sư đệ ăn bánh linh thực nhé." Thấy Chử Tầm không đưa tay nhận, Dung Du liền mở nắp hộp, vừa chỉ vừa giới thiệu từng loại: "Cái này vị đậu xanh, cái này là đậu đỏ, cái này vị mơ, cái kia vị linh trà, bên đó là bánh hoa quế, bánh râu rồng, bánh nghìn lớp, bánh đậu sa, bánh táo đỏ..." Giới thiệu từng cái xong, Dung Du đẩy nhẹ hộp bánh về phía hắn, đôi mắt sáng rỡ đầy mong chờ: "Sư đệ, nếm thử một miếng đi!" Chử Tầm cúi mắt nhìn, những chiếc bánh linh thực muôn màu muôn vẻ, nhìn thôi đã thấy ngon miệng, khiến những ngón tay bên vạt áo của hắn khẽ co lại. Chốc lát sau, Chử Tầm ngẩng lên, dường như vẫn hơi không quen: "Vậy ta nếm thử nhé." Dung Du mỉm cười tươi tắn: "Nếm thử đi." Chử Tầm cầm lấy một miếng bánh hoa quế đường trắng. Hắn nhớ mùi hoa quế thơm ngát trong sân của sư phụ, đoán chừng món bánh này chắc hẳn cũng sẽ rất ngon. Hắn khẽ cắn một miếng, vị ngọt thanh dịu dàng tan nơi đầu lưỡi, mềm mại thơm ngon. Thiếu niên ăn uống rất tao nhã, chỉ là khi hơi nheo mắt lại, nơi khoé mắt lộ ra vài phần thỏa mãn mà thôi. Dung Du vẫn chưa ăn no, lúc này đang ngấu nghiến một miếng bánh mơ to tướng, vừa nhai vừa nghiêng đầu nhìn Chử Tầm, cảm thấy người này đúng là một con mèo quý tộc. Nàng thì không học nổi kiểu chậm rãi thanh tao ấy, chỉ biết ăn nhanh hết mức. Tuy vậy, nàng vẫn cố ý để dành cho Chử Tầm mỗi vị một miếng. Chử Tầm lại lấy thêm hai miếng bánh vị khác nhau, cẩn thận cất vào trong áo, sau đó không lấy thêm nữa. "Cảm ơn sư tỷ đã mời ta ăn bánh linh thực." "Gọi là có qua có lại thôi mà." Dung Du đóng hộp lại, cười tít mắt: "Cũng cảm ơn sư đệ đã mời ta ăn linh màn thầu. Khi ta vừa tỉnh lại thật sự đói lắm, màn thầu đúng là thứ no bụng tốt nhất." Chử Tầm "ừ" một tiếng, lặng lẽ né đi ánh mắt nàng đang nhìn mình đầy ý cười, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, tỷ nhập định ba ngày ba đêm, trong bí cảnh đã trôi qua bốn ngày, còn lại ba ngày nữa. Khi nào chúng ta xuất phát đây?" Dung Du lấy ra hai bầu nước, mở một bầu uống ngụm linh tuyền, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời đang dần nhô lên: "Đi ngay bây giờ đi." Chử Tầm: "Được." Dung Du tiện tay đưa bầu nước còn lại cho hắn, Chử Tầm cũng không từ chối, khẽ cảm ơn rồi nhận lấy, đeo bên hông. Chử Tầm đi trước, thoải mái nhấc lên ba túi linh sâm, quay đầu nói: "Sư tỷ là đan tu, không mạnh tay khỏe chân lắm, cứ để ta mang là được." Dung Du: "?" Ngươi xem thường ai đấy? Ta là nông dân chăm chỉ, trồng đất quanh năm, khỏe lắm đó nhé! Dung Du lập tức xắn tay áo: "Để ta! Sư đệ là phù tu yếu ớt, nghỉ ngơi cho khoẻ đi!" Chử Tầm: "?" Yếu ớt hả? Phù tu à? Hắn chợt nhớ đến tờ giấy Dung Du từng viết, nàng còn gọi hắn là "mèo con", còn mặt dày dám nói muốn sờ lông hắn, chẳng lẽ là vì nàng luôn cảm thấy hắn yếu đuối sao? Ngay khi tay Dung Du vừa vươn tới, Chử Tầm lập tức xách ba bao linh sâm lên, bước đi cực nhanh về phía trước như chạy trốn. Dung Du: "?" Nàng hai tay trống không, đi phía sau mà còn không theo kịp hắn. Hai người lại tiếp tục vượt núi băng đèo, trên đường y như đang tái hiện cảnh "ngươi đuổi ta chạy" vậy. Những tu sĩ gặp họ dọc đường, ai nấy vừa nhìn thấy liền như gặp phải quỷ dữ, hốt hoảng tránh xa, còn vội vàng bẻ gãy ngọc giản truyền tin. "A a a a a ngươi còn nhớ hai tên tu sĩ chuyên ăn đầu người ta từng kể không? Ta vừa thấy bọn họ đấy! May mà ta chạy nhanh!" "Chạy mau chạy mau! Dung sư tỷ ăn đầu người cùng tiểu sư đệ của nàng lại chui ra khỏi động rồi!" "Nam tu kia còn xách theo ba bao tải to, nhìn những khối tròn lồi ra dưới đáy, chắc chắn là mấy cái đầu còn sót lại sau khi ăn! Thấy ba bao tải là phải chạy ngay!" "Một nam một nữ, ba bao tải tròn vo, hiểu chưa? Mau chạy ngay đi!" Các tu sĩ chạm mặt họ đều vội vã báo tin cho đồng bọn, sợ bạn bè mình vô tình gặp phải hai kẻ "ma đầu ăn người" này mà phải mất mạng oan.