Chương 31: Sư đệ, cứu mạng (1)

Đọc Xong Kịch Bản, Ta Thăng Được Rồi

Nhất Trì Thanh Hứa 11-10-2025 22:12:33

Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên vốn là một thế giới riêng biệt, khi tu sĩ tiến vào sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên đến các địa điểm khác nhau. Sau khi Tàng Kiếm thu xong linh thạch, Dung Trường Phong khẽ vung tay áo, chiếc chìa khoá ngọc màu xanh biếc lập tức khớp khít vào rãnh lõm giữa hai cánh cổng đá cổ. Các đệ tử của các tông môn khác đều cầm trong tay ngọc bài màu xanh lá được phát bởi Ngọc Hành Tông, ánh mắt không giấu nổi sự phấn khích. Đặc biệt là đệ tử của Ngự Thú Tông và Thiên Y Phái chỉ hận không thể lập tức xông ngay vào trong. Chỉ sợ chậm chân sẽ không tranh được linh thảo quý hay linh thú ôn hòa nữa. Dung Du đây là lần đầu tiên tham gia một bí cảnh trong giới tu hành, nàng chăm chú nhìn viên ngọc chìa khoá vừa được đặt vào, chỉ thấy hai cánh cửa bắt đầu rung động, sau đó chậm rãi hé ra một khe nhỏ ở giữa, lộ ra một tia sáng nhàn nhạt. Cánh cửa đá càng lùi về sau, ánh sáng bên trong càng rực rỡ, trắng đến chói mắt. Ngay giây tiếp theo, Dung Trường Phong rút ra một cây bút phù khắc hình hoa lan trên thân bút, giữa không trung điểm nhẹ một giọt mực, nhanh chóng vẽ ra một đạo phù văn phức tạp. Ngay sau đó, ánh sáng rực rỡ bùng lên xung quanh các đệ tử. Phù văn vận chuyển, trận pháp khởi động, tất cả đệ tử trong phạm vi trận liền hóa thành từng quả cầu ánh sáng, bay thẳng vào cánh cửa lớn. "Tàng sư đệ, không ngờ ngươi là kiếm tu mà lại sắp xếp trận pháp ra trò như thế." Dung Trường Phong tiện tay thu hồi phù ấn, mỉm cười tán thưởng. Tàng Kiếm chắp tay hành lễ: "Tất cả đều nhờ sư huynh chỉ dạy." Sắp xếp không tốt mới lạ! Việc này liên quan đến việc chấm dứt chức vụ tạm quyền chưởng môn, cũng như việc sẽ được chia bao nhiêu linh thạch. Đạo lữ của hắn đã nhắm trúng một cây trâm linh từ lâu, hắn còn đang đợi gom đủ linh thạch để mua đây này! Các trưởng lão của các tông môn thấy đệ tử đã vào bí cảnh an toàn, liền quay đầu khách sáo thêm vài câu với Dung Trường Phong, sau đó lần lượt rời khỏi đại điện trở về chỗ ở, đồng thời truyền tin về môn phái thông báo chuyện tu vi Dung Trường Phong đã đột phá. Truyền tống trận của Tiểu bí cảnh Hỗn Thiên dùng vật liệu không quá đắt đỏ, nên trải nghiệm truyền tống cũng không mấy dễ chịu. Lần đầu trải qua truyền tống kiểu này, Dung Du bị chấn động đến hoa mắt chóng mặt. Lúc rơi xuống, cảm giác mất trọng lực vô cùng rõ ràng. May mà nàng kịp thời vận linh khí, khiến thân thể lơ lửng trong chốc lát, mới không ngã kiểu chó gặm đất. Nhưng có vẻ người rơi cùng địa điểm với nàng thì lại không được may mắn như vậy. Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang dội, mặt đất bị đập lõm thành một hố hình người. "Ái da!" Thiếu niên kêu lên đau đớn, tay ôm thắt lưng, chậm rãi ngẩng đầu, vừa ho khan vừa nhổ mấy cọng cỏ dính bùn trong miệng ra, mặt mày lấm lem. Dung Du thấy hắn mặc y phục đệ tử nội môn của Ngọc Hành Tông thì liền không vội rời đi. Dựa vào trí nhớ siêu phàm, nàng cố gắng nhận ra người mặt mũi đầy bùn đất kia. "Hoắc Diệu?" Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, thiếu niên nghiêng đầu nhìn sang, trông thấy cô nương đối diện còn nguyên vẹn không chút xây xát thì lập tức trừng to mắt: "Dung Du?" Hắn muốn cử động nhưng lại bị trẹo eo nên nhất thời không đứng dậy nổi. Ngay sau đó, Hoắc Diệu bắt đầu gào ầm lên: "Dung Du, đồ vô ơn kia! Năm đó ta thắt lưng buộc bụng cho ngươi vay hai vạn linh thạch, giờ còn không mau đến đỡ ta dậy đi hả!" Dung Du: "..." Vay hai vạn linh thạch là thật, dẫn đầu dắt theo đám chủ nợ kéo tới chỗ Dung Trường Phong đòi nợ cũng là thật. Nếu không nhờ Hoắc Diệu đòi nợ, vô tình khống chế được thói tiêu hoang của nguyên chủ thì e rằng bây giờ nàng đã ôm một khoản nợ trời giáng từ cái gọi là "đào hoa" rẻ rách kia rồi. Tên này thật sự cũng phải xem là người tốt mà!