Quyển 2: Hoa sau song sắt - Chương 1: Bức tranh thứ tư

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Hàn Hà Nguyệt cảm động đến rưng rưng nước mắt. "Chúng ta đúng là chị em khác cha khác mẹ mà!" Hai người tới nhà ăn, tìm chỗ ngồi xuống. Hàn Hà Nguyệt hỏi: "Hôm nay sao em dậy sớm thế?" Bùi Thanh: "Em đi chợ." Hàn Hà Nguyệt: "Đầu gối em lành hẳn rồi hả?" Cô ấy vừa nhìn đã thấy Bùi Thanh đi đứng như bình thường, hồi phục nhanh thật. Bùi Thanh: "Lành rồi ạ." Hàn Hà Nguyệt: "Đúng là người trẻ hồi phục nhanh thật." Hai người mở hộp cơm ra, dọn lên bàn, Bùi Thanh cũng ngồi ăn cùng. Bùi Thanh: "Không phải do trẻ đâu, chắc do Thần Tài phù hộ ý." Hàn Hà Nguyệt vừa ăn vừa nói: "Thần Tài kiêm nhiệm nhiều vậy à?" Bùi Thanh: "Ai biết được. Nhưng dạo này có nhiều người đến đặt tranh hơn em tưởng. Hơn nữa..." Cô do dự một chút, nói: "Em cảm thấy tay nghề vẽ của mình lại tăng một bậc." Tới mức kỳ lạ luôn rồi! Hàn Hà Nguyệt: "Vậy tốt mà, tăng giá lên đi." Bùi Thanh đổi chủ đề: "Chị tin mấy chuyện huyền học không? Kiểu như xem tướng, bói toán, tiểu lục nhâm, tarot ấy? À thôi, khỏi trả lời, em biết chị không tin rồi." Hàn Hà Nguyệt từ quê lên thành phố bằng thực lực, luôn tin vào "mệnh ta do ta không do trời". Nếu gặp chuyện không thuận, chắc chắn là do tiểu nhân phá. Hàn Hà Nguyệt: "Không sao, tuy không tin nhưng chị tôn trọng tín ngưỡng của em. Nhưng mà em cũng đâu có tin nghiêm túc đâu, nay cầu Chúa, mai cầu Phật, mốt cầu tổ tiên, miếu Thổ Địa, miếu Thần Tài, nhà thờ, đạo quán, chả thiếu cái nào." Bùi Thanh hùng hồn lý lẽ: "Đó là tín ngưỡng linh hoạt của thế hệ trẻ bây giờ! Ai phù hộ thì em tin người đó." Hàn Hà Nguyệt gặm hết sườn, rồi chuyển sang tôm, vừa ăn vừa gật đầu tán thành sự linh hoạt trong niềm tin của Bùi Thanh: "Ừ ừ, em làm gì chị cũng ủng hộ!" Dù không tin nhưng vẫn sẵn sàng cùng Bùi Thanh đi miếu Thần Tài, chứng tỏ tình bạn cách mạng không gì lay chuyển. Bùi Thanh chống cằm: "Em cảm động ghê-." Nhìn Hàn Hà Nguyệt nghiêm túc ăn cơm, ăn sạch bách không chừa tí nào, Bùi Thanh vẫn không kể chuyện năng lực vẽ kỳ lạ của cô ra. Cô sợ sẽ dọa cô gái theo chủ nghĩa duy vật này sợ chết khiếp. Bản thân cô thì không thấy đó là chuyện xấu, biết đâu còn mang lại điều bất ngờ. Ăn xong, Hàn Hà Nguyệt nhận điện thoại giục về tăng ca, Bùi Thanh xách hộp giữ nhiệt rời nhà ăn. Khu vực này là trung tâm tài chính, cao ốc san sát. Bùi Thanh nhìn những tòa nhà cao chọc trời, thầm than: toàn là tiền cả đấy. Nhìn vài giây, cô lại xách hộp đi. Vừa ra đến ven đường thì thấy một chiếc Cayenne chạy tới, biển số A03862. Bùi Thanh vội núp sau gốc cây, chờ xe chạy xa vài trăm mét mới dám ló ra. Là xe của Lý Mộc Từ, hù chết cô rồi! Cô quên mất là tập đoàn Trường Lâm nằm ngay trong khu CBD này. Nhưng không phải lúc nào Lý Mộc Từ cũng coi công ty như nhà à? Bùi Thanh liếc đồng hồ, 12 giờ 50, giờ này rời công ty làm gì? Có đi ăn cũng không phải giờ này. Nghĩ mãi không ra, cô nhanh chân vào ga tàu điện ngầm, quyết định về nhà. - Lâm Chanh đeo bám Chu Vượng cả ngày. Tuy Chu Vượng bực mình, mặt mày cau có, nhưng rốt cuộc cũng không mắng cô ấy như cô ấy nghĩ. Có lẽ bị làm phiền đến phát sợ, cuối cùng Chu Vượng cũng cho WeChat. Lâm Chanh nhanh chóng add, rồi nói: "Anh đẹp trai đồng ý kết bạn đi." Chu Vượng lạnh mặt đồng ý. Lâm Chanh lại hỏi: "Anh đẹp trai sẽ không chặn em chứ?" Bị cô gái này đeo theo tận hai chuyến xe buýt, Chu Vượng nói: "Không." Lâm Chanh: "Vậy tốt. Em mời anh uống nước. Đi, bên này nè." Cô ấy túm lấy áo của Chu Vượng, chiếc áo cũ mèm bị kéo đến sắp giãn. Chu Vượng: "Đừng kéo tôi." Lâm Chanh: "Em sợ anh chạy." Cô ấy kéo Chu Vượng tới bên máy bán nước tự động, mua cho anh ta một chai nước. Chai nước bị nhét vào tay Chu Vượng, anh ta nhìn Lâm Chanh: "Không phải nói mời nước à?" Lâm Chanh nói dối tỉnh bơ: "Dạo này em nghèo lắm." Rồi nói tiếp như nã pháo: "Anh đẹp trai định đi đâu chơi không? Thành phố A có nhiều bảo tàng, viện khoa học, triển lãm truyện tranh, nhiều nơi vui lắm, em dắt anh đi chơi nha!" Chu Vượng cầm chai nước, nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt.