Quyển 2 - Chương 12: Bức tranh thứ sáu

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Bùi Thanh sinh nghi, cô lái xe vòng quanh nhà xưởng một vòng. Kết quả là những cửa sổ lộ ra bên ngoài hoàn toàn không giống trong tranh. Cửa sổ ở đây là cửa kính liền mạch, không giống cửa sổ trong phòng ngủ. Không phải chỗ này rồi. Bùi Thanh đành phải rời đi. "Toong..." Bùi Thanh cảm nhận một giọt nước mát rơi lên mặt, cô ngẩng đầu nhìn trời, mưa rồi. Cô không đem theo dù! Bùi Thanh đành cắm đầu phóng xe như bay, băng qua rừng cây nhỏ, nhà xưởng kính, lại tới rừng cây, chợ sỉ, ... Ban đầu mưa còn nhỏ, chốc lát sau đã ào ào như trút nước. Mưa kéo đến vừa nhanh vừa lớn, dội ướt hết cả người Bùi Thanh. Bùi Thanh tấp vào trạm xe buýt trú mưa, cố thu mình vào bên trong trạm để tránh mưa. Mưa tạm ngưng một đợt, trời vẫn âm u. Xui xẻo thật. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa hả? Cũng không thể trách Bùi Thanh. Cô là một họa sĩ cả ngày chỉ ru rú trong nhà, có rảnh đâu mà coi thời tiết! Cô mở điện thoại ra xem, dùng tay áo lau nước trên điện thoại, rồi hậm hực nhét vô túi lại. Bùi Thanh ngước lên nhìn trời, thấy mưa tạnh rồi, cô vội vã chạy xe về nhà. - Về tới nhà đã là 7 giờ, trời mùa hè vốn còn sáng, nhưng vì trận mưa lớn mà cả bầu trời tối sầm, hệt như tâm trạng Bùi Thanh vậy. Cô nhìn đồng hồ, đến giờ chuẩn bị livestream rồi. Cũng không thể cứ ba ngày lại nghỉ mất hai, vậy lấy gì mà sống? Bùi Thanh mở giao diện livestream, phát hiện "Cam cắn đuôi" nhắn cho cô cả đống tin. Từ sáng tới giờ, Lâm Chanh liên tục nhắn tin kể lại mọi chuyện. Theo yêu cầu của Tiền Nhã, cô ấy không giấu giếm gì cả. Thế là Bùi Thanh biết được, chàng trai vừa được tìm thấy kia chưa đủ 18 tuổi, từng bị dụ vào ổ đa cấp, khi trốn ra còn tiện tay chôm luôn đồ của người ta. Gan đúng là lớn thật. Cam cắn đuôi: [Streamer, tối nay bạn giúp tôi vẽ thêm bức tranh gia đình nữa nhé! Lần này chắc chắn được mà!] Bùi Thanh không quá kỳ vọng. Từ những bức tranh trước, cô biết vấn đề không nằm ở cậu em họ, mà là ở cô gái kia. Chắc chắn cô gái ấy mất tích rồi. 8 giờ tối, Bùi Thanh đúng giờ mở livestream. "Cam cắn đuôi" lập tức vào phòng livestream, sau đó yêu cầu vẽ ảnh gia đình, còn không quên tặng một loạt quà. Trên màn hình bình luận có người hỏi: [Tự tin dữ, chuyện giải quyết xong rồi hả?] Lâm Chanh đáp: [Tất nhiên là xong rồi. ] [Em họ bạn thật sự có vấn đề hả? Phạm tội gì vậy? Kể mọi người nghe với!] Lâm Chanh lờ đi những bình luận đó. Bình luận lại bàn tán rôm rả. [Có chuyện thiệt luôn? Không giỡn?] [Kể cho bọn này nghe với, toàn người quen trong phòng livestream không mà. ] [Đừng có suốt ngày yêu cầu vẽ cái ảnh gia đình vô dụng đó nữa, chụp đại cái là xong mà, làm chi mà rắc rối quá. ] Lâm Chanh: [Đây cứ thích vẽ đó, làm gì nhau?] Thấy hai người sắp cãi nhau, Bùi Thanh nhanh chóng mở file tranh trắng, tay gõ nhẹ lên viền tranh, ra hiệu mình chuẩn bị bắt đầu vẽ. Tiếng gõ vang lên trong phòng livestream. [Chậc. ] [Bắt đầu vẽ rồi kìa, đừng cãi nhau nữa. ] [Gõ nghe đã tai ghê. ] [Tui vào đây là để ngắm tay cổ nè, đẹp dã man. ]... Bùi Thanh không để ý bình luận, cầm bút bắt đầu vẽ. Cô chẳng cần nhìn lại ảnh gia đình, gương mặt của họ, cô đã thuộc làu rồi. Bút lướt nhẹ trên màn hình, rất nhanh đã hiện ra một chàng trai trẻ. [Ui, nhớ rồi, đây là người đứng ở trạm xe buýt hôm bữa nè! Em họ bạn đúng không?] [Quá khổ rồi! Chắc hôm nay vẽ được ảnh gia đình thật ý. ] Lâm Chanh nở nụ cười, nhưng chẳng được bao lâu thì nụ cười biến mất. Bùi Thanh vẽ rất nhanh, một nửa bức tranh đã được vẽ xong. Trong tranh, Chu Vượng đứng cạnh cửa, bên cạnh là Tiền Nhã đặt tay lên vai cậu, đối diện họ là hai người đàn ông mặc cảnh phục. Trong lòng Lâm Chanh tức điên lên: Trời đất ơi! Cái gì nữa vầy nè? Sao mà cứ dính dáng đến cảnh sát hoài vậy! Cô ấy tiếp tục nhìn, Bùi Thanh nhanh chóng hoàn thiện bức tranh. Trong tranh, một trong hai cảnh sát đang cầm tấm ảnh, không thấy rõ tấm ảnh cho lắm. Ngay lúc ấy, bàn tay trên màn hình livestream bắt đầu phóng to lên, tô màu và hoàn thiện tấm ảnh đó. Trước con mắt chăm chú của người xem livestream, tấm ảnh bắt đầu hiện ra khuôn mặt một cô gái. Lâm Chanh nhìn kỹ, đó không phải là ảnh, mà là bản vẽ chân dung nửa người. Cô ấy nhận ra cô gái trong tranh, chẳng phải đó là cô gái từng đứng cùng Chu Vượng ở trạm xe buýt hôm đó sao?