Quyển 2 - Chương 18

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Hồng Môn? Cô nhớ tới mấy tên côn đồ dưới gốc cây, càng không có cảm tình gì với khu đó. Nhưng nếu không phải ổ đa cấp làm, vậy có lẽ nên chuyển hướng điều tra sang Hồng Môn, đó là nơi cuối cùng thấy Tôn Tú Tú. Rốt cuộc là ai làm? Tại sao lại móc mắt cô ta? Ngoài chuyện trộm vòng, cô ta còn đắc tội với ai? Bùi Thanh lấy iPad ra, mở file tranh trắng, đầu bút chấm nhẹ xuống, để lại vài chấm đen. - Từ An đưa Chu Vượng lên xe. Anh ấy và Phương Kiệt kẹp Chu Vượng ngồi giữa, Chu Vượng cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, cả người toát ra vẻ rụt rè và dè dặt. Bùi Thanh liếc qua rồi chuẩn bị lái xe. "Đi đâu anh?" Từ An bảo Chu Vượng chỉ đường. "Đến nơi lần cuối cùng tên nhóc này gặp Tôn Tú Tú." Theo yêu cầu của Từ An, Chu Vượng chỉ đường cho Bùi Thanh lái xe đến trạm Hồng Môn. Từ An và Phương Kiệt dẫn Chu Vượng xuống xe, đi quanh trạm một vòng. Từ An: "Lần cuối cùng Tôn Tú Tú xuất hiện là ở đây à?" Chu Vượng: "Phải." Từ An: "Hai người nhặt chiếc vòng vàng rồi không bàn cách chia của à?" Chu Vượng nhỏ giọng phản bác: "Tôi không định lấy." Nhìn gương mặt chịu trận của Chu Vượng, Bùi Thanh đoán cậu ta tranh luận không lại Tôn Tú Tú. Cô không dám nhìn lâu, nên liếc sang con phố bên cạnh trạm xe. Phương Kiệt hỏi: "Hai người đi từ đâu đến trạm này?" Tiền trong người cả hai không đến trăm tệ, sau khi bị lừa vào ổ đa cấp càng không những không có tiền, còn chẳng có xe, chỉ còn cách đi bộ hoặc bắt xe buýt. Chu Vượng chỉ vào cây cầu phía trước: "Bọn tôi đi bộ từ dưới cầu đến đây, mất gần một tiếng." Cậu ta cũng không nhớ rõ lắm. Bùi Thanh hỏi: "Hai người ngủ dưới cầu? Ở đó hình như toàn người vô gia cư mà nhỉ?" Chu Vượng gật đầu, mũi hơi khịt khịt như ngửi thấy mùi hôi: "Lúc đầu bọn tôi định vào quán nét, nhưng ở đó tính 20 tệ/giờ, quá đắt." Từ An nhướng mày, bảo Chu Vượng dẫn qua cầu để kiểm tra. Dưới cầu, vài người ăn mặc rách rưới đang nằm, gần đó có đống rác, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Xe không vào được, Từ An bảo Bùi Thanh chờ bên đường. Anh ấy và Phương Kiệt dẫn Chu Vượng đi sâu vào gầm cầu. Bùi Thanh lấy iPad ra, ở tranh vừa vẽ chỉ có những chấm đen hỗn độn, không có hình ảnh rõ nét. Cô đập nhẹ đầu vào iPad. A! Vẽ không được, không có cảm giác để vẽ! Tức quá đi! Bùi Thanh lại ngước nhìn đường phố trước mặt: các dãy nhà tự xây xen kẽ vài căn cấp 4, có căn bỏ hoang mọc đầy cỏ dại, trông rất vắng vẻ. Cô nhìn một lúc rồi chuyển mắt lên cầu. Trên cầu có hai làn xe, làn ô tô và làn xe máy. Có khá nhiều người đi xe điện từ cầu xuống. Tiếp tục nhìn ra xa, Bùi Thanh thấy một người phụ nữ kéo vali đang bị một người nam chặn lại, người nam nói gì đó, người nữ kéo vali cố đi vòng qua mà không được. Bùi Thanh càng xem càng nhíu mày. Mấy tên đàn ông ở Hồng Môn bị gì thế? Sao cứ thích bắt chuyện người khác, mà bị từ chối cũng không cho người ta đi là sao? Bùi Thanh mở cửa xe, tắt máy, vội vàng đi đến đó. Người phụ nữ vẫn kéo vali, cô thấy bánh xe vali bị hỏng. Cô bước nhanh tới, nhận ra người nam là người quen - chính là tên đã tiếp cận cô hôm ở Hồng Môn. Thạch Đại Tài đang nói chuyện với Hàn Tiếu, gã dùng chân chặn vali lại, trên mặt nở nụ cười lưu manh: "Thêm WeChat đi người đẹp, thêm xong anh sẽ để em đi." Hàn Tiếu tỏ vẻ miễn cưỡng. Gã định nói tiếp thì bỗng cảm thấy bắp chân đau nhói. "Thằng khốn nào đá tao!" Gã quay lại chửi rủa thì nhìn thấy Bùi Thanh đứng sau mình, mặt lập tức tái mét. Bùi Thanh lạnh giọng: "Có vẻ lần trước tao đánh còn nhẹ quá nhỉ? Không thấy người ta muốn đi à?" Thạch Đại Tài: "Tao *&#!..." Nhưng thấy gương mặt lạnh tanh của Bùi Thanh, gã không thể thốt ra hết câu. Gã thay bằng gương mặt tươi cười, nói: "Ây da, tôi chỉ muốn kết bạn thôi mà." Bùi Thanh: "Đây là quấy rối, lăn ra chỗ khác đi." Cô đẩy Thạch Đại Tài ra, khiến gã lão đảo suýt té, rồi lấy vali từ tay Hàn Tiếu, xoay vali một vòng rồi đặt chắc trên mặt đất. Bùi Thanh hỏi Hàn Tiếu: "Cô đi đâu?" Hàn Tiếu lúng túng một lúc, rồi lắp bắp nói: "Đằng trước, tôi thuê phòng ở đó." Bùi Thanh: "Vậy đi thôi." Nói xong, Bùi Thanh đi trước, Hàn Tiếu vội vàng theo sau. "Cảm ơn, cảm ơn."