Quyển 2 - Chương 20

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Hàn Tiếu ngại ngùng: "Ban đầu có bạn tôi đi cùng, nhưng sau đó mẹ cô ấy bắt cô ấy đính hôn nên không đi cùng được nữa." Lời này không biết nên tiếp thế nào cho phải, Phương Kiệt gãi đầu. Bùi Thanh: "Đính hôn thôi mà, có phải cưới đâu, cho dù cưới rồi cũng đi làm được mà." Hàn Tiếu vẫn tươi cười, không có vẻ gì tức giận vì bị bạn cho leo cây. Bùi Thanh nhìn cô ấy, chợt nhớ tới lời Hàn Hà Nguyệt từng nói về Hồng Môn, cô liền bảo: "Bạn tôi nói khu này an ninh kém lắm, hay cô đổi chỗ khác đi?" Ngày nào cũng có côn đồ quấy rối con gái nhà lành, nghĩ mà bực. Hàn Tiếu cười gượng: "Tôi có tìm trên mạng nhiều chỗ, chỗ này là rẻ nhất." Thực tế phũ phàng. Haiz. Từ An: "Cứ qua xem trước đi, đúng lúc bọn tôi đang làm việc quanh đây, nếu lại có đám côn đồ chặn người thì bắt hết lại. Bắt nhiều là tụi nó sợ ấy mà." Phương Kiệt gật đầu: "Đúng đúng." Đến con đường nơi Hàn Tiếu thuê trọ, Bùi Thanh thấy toàn là nhà cấp bốn, mái nhà được lợp bằng tôn xanh. Bảo sao giá thuê lại rẻ thế. Phương Kiệt xuống xe lấy vali giúp Hàn Tiếu, cô ấy nhận lấy, vừa xem tin nhắn vừa nói: "Chắc là trong kia, để tôi gọi điện cho chủ nhà." Một lát sau, một bà dì trung niên mập mạp bưng chén đi tới. Thấy là phụ nữ, Hàn Tiếu thở phào nhẹ nhõm, đang định chào hỏi thì Bùi Thanh giơ mã QR ra. Bùi Thanh: "Thêm WeChat đi." Hàn Tiếu ngẩn ra một lát rồi nói: "Được." Bùi Thanh: "Tôi thấy phòng nào rẻ sẽ nói cô biết." Hàn Tiếu cảm động: "Cảm ơn chị." Thấy Hàn Tiếu theo chủ nhà vào, Từ An mới bảo Bùi Thanh lái xe tiếp. Chu Vượng lại dẫn họ đi một vòng theo lộ trình chạy trốn trước đây của mình và Tôn Tú Tú. Cả nhóm vừa đi vừa nhìn quang cảnh, thấy Chu Vượng và Tôn Tú Tú toàn chui vào những nơi tồi tàn nhất. Chu Vượng: "Bọn tôi sợ bị người ta đuổi theo bắt lại." Bùi Thanh nhớ ra gì đó, hỏi: "Tôi thấy đoạn đường hai người đi qua cũng có nhiều nhà cấp bốn bỏ hoang, sao không ở đó đi?" Chu Vượng thật thà: "Từng ở rồi, nhưng trong đó nhiều côn trùng lắm. Hơn nữa quanh đó toàn là người quen mặt, thấy người lạ sẽ để ý, bọn tôi không dám đến gần. Sợ bị phát hiện." Từ An: "Nên mới trốn dưới gầm cầu?" Chu Vượng cúi đầu, rồi hỏi: "Tôn Tú Tú thật sự gặp chuyện rồi sao?" Từ An: "Cậu muốn nhận xác à? Ở thành phố A, chắc cô ấy thân với cậu nhất rồi." Chu Vượng ngẩn ra, rồi gật đầu mạnh. "Tôi đi nhận. Là lỗi của tôi, nếu lúc đó tôi ngăn cô ấy lại, không để cô ấy lấy chiếc vòng vàng thì tốt biết mấy." Nhưng có ai lường trước được chuyện xảy ra sau này đâu. Bùi Thanh lại làm tài xế chở đoàn người về đồn cảnh sát. Khi Chu Vượng quay trở ra, sắc mặt cậu ta trắng bệch, thần sắc hoảng loạn như mất hồn. Bùi Thanh thấy tội, đưa cho cậu ta một chai nước khoáng. Chu Vượng cảm ơn, rồi lại đờ người ra. Cậu ta lẩm bẩm: "Tại sao chứ?" Bùi Thanh: "Hả?" Chu Vượng: "Tú Tú... Cô ấy yêu cái đẹp lắm..." Bùi Thanh lắng nghe cậu ta giãi bày. "Tú Tú nhất định không thích trở thành như bây giờ." Bùi Thanh: "Cậu nghĩ có phải chủ nhân chiếc vòng tay làm không?" Chu Vượng: "Tôi không biết..." Bùi Thanh lại hỏi: "Tính khí Tôn Tú Tú thế nào?" Chu Vượng: "Cũng được, có đôi lúc phải dỗ cô ấy, nhưng con gái mà, dỗ một chút cũng chẳng sao." Thảo nào không ngăn được cô ta lấy vòng vàng, tính tình như vậy ngăn được mới lạ. Bùi Thanh tiếp tục dò hỏi: "Cô ấy có đắc tội ai không, có ai ghét cô ấy không?" Chu Vượng: "Không đâu, cô ấy rất giỏi dỗ người khác, lại còn xinh nữa, nếu không thì bọn tôi cũng không trốn được." Nói đến đây, Chu Vượng chịu không nổi nữa, bật khóc: "Chắc chắn là bọn anh Mã làm, bọn họ không phải người... Sao có thể như vậy... Cùng lắm thì trả lại vòng thôi mà, sao có thể như vậy chứ..." Xem ra việc nhận xác đã gây ra cú sốc mạnh với cậu ta. Bùi Thanh: "Uống nước đi, lát tôi đưa cậu về nhà, mấy ngày này cậu cứ ở yên trong nhà đi." - Sau khi đưa Chu Vượng về, Bùi Thanh chờ đến tối mới thấy Từ An trở lại. Vừa ngồi lên ghế phụ, Từ An đã thấy cô lạnh mặt nhìn chằm chằm iPad. Từ An: "Em sao thế? Trông không vui tí nào." Bùi Thanh: "Em vẽ cả buổi chiều, không vẽ ra được gì."