Quyển 1 - Chương 4

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

Bùi Thanh nhai xiên thịt, miệng dính mỡ, nói lèm bèm không rõ: "Em không muốn lo cho bà ấy nữa." Hàn Hà Nguyệt nhìn cô đầy thương hại. Dù Bùi Thanh không đưa tiền nhưng cứ cách vài hôm lại bị gọi điện mắng chửi, ai mà chịu nổi chứ? Bùi Thanh cũng đã sớm quen tính tình mẹ mình rồi. Cả đời Hà Nhuế chưa bao giờ đi làm nghiêm túc. Thôi, không muốn nhắc nữa. Cô nói với Hàn Hà Nguyệt: "Khuya rồi, chị ngủ lại đây đi, chỗ em cũng gần trạm tàu điện ngầm, ngày mai chị đi làm cũng tiện." Hàn Hà Nguyệt gật đầu, lại mắng thêm một câu: "Có công ty nào mà bắt đi làm cả ngày chủ nhật không!" - Sáng sớm ngày 3 tháng 7. Bảy giờ sáng, tại công viên trung tâm, một nhóm các cụ già tụ tập lại với nhau. Đây là thời điểm lý tưởng để tập thể dục buổi sáng và mua đồ ăn. Ngay lúc này, một xe cảnh sát dừng lại trước công viên. Vài cảnh sát bước vào công viên, đi thẳng đến nơi đông người nhất. "Giải tán, giải tán hết nào, đừng tụ tập ở đây nữa." "Các bác trai bác gái về sớm nấu cơm cho con cái trong nhà đi ạ, đừng đứng ở đây nữa, mau về đưa cháu mình đi học đi nào." "Còn mấy người kia nữa, cất điện thoại đi, không được quay nữa. Tiểu Lưu, cậu qua đó kiểm tra, xem video nào vi phạm thì xóa đi." Dưới sự khuyên bảo của cảnh sát, đám đông dần dần tản ra. Chỉ còn lại một cô gái đang giữ chặt đầu con chó. Trên mặt cô gái vẫn còn vẻ hoảng loạn, khi thấy cảnh sát đến, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Cảnh sát dẫn đầu nhìn xuống túi nilon màu đỏ dưới đất, có một bàn tay bị đứt lìa lòi ra ngoài túi. Bàn tay đó rất nhỏ, chỉ cần liếc qua cũng biết đó là tay của một đứa trẻ. Anh ta lại nhìn cô gái báo cảnh sát và con Husky mà cô gái đang giữ chặt, bắt đầu xác nhận thông tin: "Cô tên Tiền Nhã? Là cô báo án à?" Tiền Nhã liên tục gật đầu, tay giữ chặt dây dắt chó, tay kia đè đầu con chó lại. Cảnh sát hỏi tiếp: "Làm thế nào cô phát hiện ra?" Tiền Nhã đáp: "Sáng nay tôi dắt chó đi dạo, con chó nhà tôi chạy nhanh quá, tôi không giữ kịp, nó lao thẳng về phía thùng rác. Cái thùng rác này lại đầy quá, bị nó húc một cái nên đổ ra, rồi nó gặm luôn một thứ gì đó vào miệng." Vừa kể lại cô gái vừa nghiến răng: "Tôi bảo nó nhả ra mà nó không chịu, con chó ngốc này! Tôi đành tự tay móc thứ đó ra khỏi miệng nó, nó lại không cho tôi chạm vào! Rồi... Rồi cái thứ trong túi nilon đó rơi ra ngoài."