Quyển 2 - Chương 11

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Tiền Nhã bực bội: "Em cứ đợi mà xem, nếu sau này tìm ra Tôn Tú Tú mà cô ta đổ tội ngược cho em, chị còn phải thuê luật sư cứu em nữa. May mà em kể trước, chứ để cảnh sát tự điều tra rồi bắt thật thì ba mẹ em khóc chết." Chu Vượng: "Em biết sai rồi, chị." Tiền Nhã: "Hừ!" Cô ấy nhìn điện thoại, thấy Lâm Chanh nhắn: [Streamer vẫn chưa trả lời tin nhắn. ] Tiền Nhã thở dài: [Không cần vội đâu, chị xử lý xong rồi, chắc là ổn rồi. Tối nay em xem cô ấy có livestream không, đặt cô ấy vẽ thêm bức tranh gia đình nữa. ] Lâm Chanh: [Còn vẽ hả? Không phải giải quyết xong rồi sao?] Tiền Nhã là fan trung thành của Bùi Thanh, cô ấy kiên quyết đáp: [Tất nhiên là phải vẽ rồi! Chị không tin là không thể vẽ được một bức tranh gia đình hoàn chỉnh!] - Bùi Thanh thức trắng đêm, đến khi tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Cô mơ màng liếc điện thoại, rồi lập tức ngồi bật dậy. Đã ba giờ rồi. Cô tiện tay lấy sợi dây buộc tóc cột tóc đại lại, sau đó mở iPad ra xem bức tranh đêm qua. Không phải mơ. Cô thật sự đã vẽ ra rồi! Màu sắc bức tranh u tối, cả khung hình toát lên cảm giác hỗn loạn và rối ren. Bùi Thanh chạm vào màn hình, phóng to bức tranh, ánh mắt dừng lại ở cô gái đang áp mặt vào cửa. Trông cô gái còn rất trẻ, vẫn mặc váy đỏ. Không đúng! Bùi Thanh tiếp tục phóng to chiếc váy lên, váy này nhuộm màu không đều, cô nhớ lần trước cô gái đó mặc váy đỏ rượu, không phải cái này. Không đúng, kiểu loang màu này không giống bị nhuộm, mà giống như dấu vết của ngón tay. Tối quá. Bùi Thanh không ngừng tăng độ sáng màn hình, cuối cùng cô cũng phát hiện những vết màu đậm hơn ở dưới chân váy. Không phải màu váy... mà là máu! Bùi Thanh tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc váy, trong tranh chỉ thấy lưng cô gái, không thấy mặt, đương nhiên càng không biết nét mặt cô gái ra sao. Cô tiếp tục nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ trông giống loại nhỏ trong phòng ngủ, chắc đây là một phòng ngủ. Chỗ nào lại có loại cửa sổ lưới sắt như thế? Gần khu Hồng Môn chăng? Nhưng lúc cô đến Hồng Môn cũng từng liếc qua nhà cửa ở đó, loại chặn cửa sổ không phải lưới sắt mà là lưới chống muỗi, nhẹ và kéo được hai bên, khác hoàn toàn loại lưới kim loại này. Bùi Thanh vò đầu, cảm thấy hơi đau đầu. Cô lấy một lát bánh mì trong tủ lạnh ra, bỏ vào lò vi sóng hâm sơ, ăn vài miếng cho xong, rồi đeo túi nâu nhỏ, rời khỏi nhà. Bùi Thanh lái chiếc xe điện quen thuộc đi thẳng đến Hồng Môn. Lần này cô rất cẩn thận, mặc áo thun và quần dài rộng, đội nón che nắng màu đen và đeo khẩu trang. Bùi Thanh lái xe ngang qua chợ Hồng Môn, chợ này chỉ hoạt động buổi sáng, giờ thì cửa đã khóa chặt. Cô chỉ nhìn qua loa, tập trung quan sát các tòa nhà dân cư gần đó. Ở đây phần lớn nhà là nhà cấp bốn, thỉnh thoảng mới có nhà lầu, cao nhất cũng chỉ năm tầng. Bùi Thanh ngẩng đầu nhìn, rèm cửa đung đưa theo gió. Không phải kiểu này. Cô lại cúi xuống, tiếp tục chạy xe. Bùi Thanh hơi thắc mắc, nếu cô gái kia bị nhốt, cửa sổ bị khóa, thì chỉ cần hét lớn là người gần đó sẽ nghe thấy mà? Tại sao không ai cứu? Có phải vì cách âm tốt quá nên không ai nghe không? Không phải cô chê nhà ở đây, nhưng thật ra cả căn hộ mà cô thuê, chỉ cần tầng trên mở nhạc là cô đã nghe rõ mồn một. Nhà bình thường nếu không dùng vật liệu đặc biệt thì cách âm không thể tốt đến vậy. Vậy có thể không phải không ai nghe, mà là xung quanh không có ai? Bùi Thanh nhìn quanh mấy tòa nhà gần cầu Hồng, nơi này dân cư đông đúc, không thể không có người. Vậy nếu không phải ở đây, thì là nơi nào? Cô dừng xe lại, mở bản đồ ra, tra thử khu vực xung quanh. Gần đây có nhiều cửa tiệm, siêu thị, chợ, ... Cách đó khoảng 5 - 6km có một chợ sỉ, xa hơn chút có một công ty sản xuất kính... Cô tiếp tục đi, chợ sỉ dù không đông đúc nhưng vẫn có người ra vào, tạm loại bỏ. Tới công ty sản xuất kính, Bùi Thanh mới phát hiện trên bản đồ ghi là công ty, thực ra là cả khu nhà xưởng.