Quyển 1 - Chương 7

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

"Ngày 3 tháng 7 năm 2015. cục chúng tôi tiếp nhận tin báo của người dân: Phát hiện một thi thể trẻ em không rõ danh tính tại đường Ngọc Tuyền, khu Thiên Tâm. Qua điều tra sơ bộ, nạn nhân là một bé gái họ Lưu, tên có chữ "Nam", 5 tuổi, hiện cư trú tại số 28 đường Tây Lộ, khu nội thành. Nghi phạm là bà Lý, tên có chữ "Bình", 54 tuổi, hiện cũng cư trú tại địa chỉ trên. Thông qua điều tra camera giám sát, camera hành trình các xe xung quanh hiện trường, và lời khai từ nhân chứng, bước đầu xác định: Vào lúc 22 giờ 10 phút ngày 2 tháng 7, nghi phạm điều khiển xe ba bánh điện rời khỏi khu chung cư, đến 23 giờ 05 phút thì quay trở về. Qua khám nghiệm hiện trường, phát hiện trên chiếc xe ba bánh của nghi phạm có vết máu, đồng thời tìm thấy hung khí gây án trong hệ thống cống thoát nước của khu chung cư. Hiện vụ án vẫn đang được tiếp tục điều tra làm rõ." Bùi Thanh vừa nhai há cảo vừa nghĩ: Địa chỉ của nạn nhân và hung thủ giống nhau, chẳng lẽ họ là người một nhà? Cô mở phần bình luận ra xem, lập tức thấy cư dân mạng nhiệt tình bình luận. [Tôi sống trong khu đó, tôi biết! Là bà nội giết đấy, dùng búa đập chết cháu gái, đúng là mất hết nhân tính!] [Thứ không ra gì mà!] [Tội nhất là mẹ con bé, tên đàn ông trong nhà thì không ra gì, mẹ con bé muốn ly hôn và đưa con gái đi. Kết quả là con mụ già kia thù ghét, ra tay giết cháu ruột luôn!] [Trời ơi, lẽ ra phải đưa con đi từ sớm mới đúng!] [Không ai ngờ bà ta lại tàn độc đến vậy!] [Nghe nói sáng nay bà ta còn giả vờ như không có chuyện gì, đi tập thể dục như bình thường nữa kìa... ] [Tội nghiệp quá, nghe nói mẹ con bé khóc đến ngất đi. ]... Bùi Thanh điếng người, miếng há cảo mắc nghẹn giữa miệng, cũng không ăn nổi nữa. Cô biết đường Ngọc Tuyền, bên đó còn có cả công viên mà. Bà nội giết cháu ruột, bà ta thật sự ra tay được hả! Đang nghĩ dở chừng, điện thoại của Bùi Thanh chợt đổ chuông. Cô liếc mắt nhìn, cái tên hiện trên màn hình làm cô đau cả mắt. "Hà Nhuế." Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào điện thoại, để chuông reo cho đến khi tự tắt, nhưng rồi nó lại reo lên lần nữa. Nếu không bắt máy, Hà Nhuế sẽ gọi mãi không thôi. Bị chặn số này bà ta sẽ lại dùng số khác để gọi. Bùi Thanh thầm nghĩ: Kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì thế này? Cô lại nhìn bản thông báo của cảnh sát lần nữa, cảm thấy nhận thức về "sự đa dạng của nhân loại" lại sâu thêm một tầng. Đợt chuông thứ ba vang lên, Bùi Thanh bắt máy. "A lô." Trong điện thoại, Hà Nhuế chửi lớn: "Sao mày không nghe điện thoại hả!"