Cô chỉ từng xem ảnh hai người họ, chưa từng gặp trực tiếp, cũng không quen biết.
Nhưng hôm nay, nhờ bức tranh kia, cô đã nhận ra ngay hai người.
Tóc hai người lấm tấm bạc, quầng mắt thâm xanh.
Cảm giác có gì đó là lạ, nhưng trong lòng lại nặng trĩu.
Bùi Thanh lặng lẽ né sang một bên, định đứng từ xa quan sát họ.
-
Tối qua Lâm Chanh đã chuẩn bị sẵn cà phê hòa tan Nestlé, bốn rưỡi sáng dậy là uống ngay.
Hãy nghĩ đến 1. 000 tệ!
Lâm Chanh vực dậy tinh thần, dựng máy quay ở ghế phụ, bản thân cũng ngó về phía bến xe.
Thời gian nhanh chóng đến năm rưỡi, mấy ông bà lão bắt đầu lục tục ra bến.
Lâm Chanh uống thêm ngụm cà phê, nhìn họ, rồi lại nhìn qua nhìn lại, ủa?
Cô ấy mở tranh ra xem lại, vỗ đùi cái đét: Chính là mấy ông bà này!
Không sai được! Chính là họ!
Lâm Chanh phấn khích tột độ, hai mắt sáng rực nhìn về phía bến xe.
Quả nhiên, một cặp vợ chồng lại xuất hiện tiếp sau đó.
Lâm Chanh điên cuồng gọi video cho Tiền Nhã, gọi liền bốn năm cuộc mới đánh thức được chị gái này.
4 giờ sáng Tiền Nhã mới ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu đã bị gọi dậy.
"Biết bây giờ là mấy giờ không?"
Lâm Chanh: "Chị chị, mau nhìn! Nhanh nhanh! Đó có phải cậu mợ chị không?"
Tiền Nhã nhìn qua video: "Nhìn giống lắm."
Lâm Chanh: "Giống gì nữa! Chính là họ đó! Má ơi, thần kỳ ghê! Chị nhìn anh chàng kia đi, mấy ông bà lão kia, cả cô gái kia nữa, rồi cả màu áo họ mặc nữa! Vãi nồi! Y chang trong tranh luôn! Như kiểu cô ấy đã tận mắt thấy những người trong tranh ở ngoài đời luôn vậy! Chị đừng ngủ nữa, dậy đi! Để em tìm cách bắt chuyện với anh chàng kia, hôm nay em phải xin được WeChat của anh ấy!"
"Anh đẹp trai, add WeChat nha. Anh cũng tới thành phố A du lịch hả?"
Chu Vượng đang định đi qua xem bảng tuyến xe buýt thì bị một cô gái bất ngờ lao tới làm giật mình.
"Cô làm gì đấy?"
Anh ta hoảng hốt lùi lại một bước, nhìn Lâm Chanh như nhìn đứa khùng.
Lâm Chanh bị ánh mắt đó làm cho đắng lòng, cúi xuống nhìn lại bản thân mình. Cô ấy đâu có xấu đâu, ánh mắt anh ta là kiểu gì đó!
Cô ấy tiếp tục cố gắng: "Add WeChat nha? Trông anh cũng khá đẹp trai."
Dù có hơi đen nhưng con trai da ngăm cũng có sức hút riêng mà!
Chu Vượng khó chịu: "Không add."
Cách đó không xa lắm, một chiếc xe buýt từ từ tiến vào bến, Chu Vượng vội vàng lên xe.
"Ơ?"
Lâm Chanh liếc nhìn vợ chồng Lưu Hoành rồi cũng chạy theo Chu Vượng lên xe buýt.
Lưu Hoành và Phương Nhụy thấy một cô gái trẻ đuổi theo một chàng trai lên xe, Lưu Hoành cảm thán: "Con gái thời nay bạo dạn hơn xưa nhiều."
Phương Nhụy nói: "Tuổi trẻ tràn đầy sức sống ghê."
Bà nhìn theo chiếc xe buýt rời đi, thầm nghĩ nếu năm xưa đứa trẻ không bị thất lạc, giờ chắc cũng tầm tuổi hai đứa vừa rồi.
Mười phút sau, hai người cũng bắt được xe buýt.
Chờ đến khi không còn thấy xe buýt đâu nữa, Bùi Thanh mới từ ven đường bước lên bến.
Cô gái vừa rồi đuổi theo xe buýt là từ trong xe nhảy xuống rồi chạy tới.
Bùi Thanh nghĩ một lúc, kéo thấp vành mũ, nhìn lên trời, rồi đeo kính râm. Cô đứng nhìn bảng tuyến xe một lát, sau đó xuống bến, đi theo vài người qua đường, tiện đường lướt ngang qua chiếc xe của cô gái đó.
Cô nhìn thấy ghế phụ có đặt một máy quay.
Quả nhiên là có chuẩn bị trước, chỉ không rõ có phải là người đặt tranh tối qua không.
Nhìn cũng không giống dân chuyên nghiệp, không chuyên nghiệp là tốt rồi.
Bùi Thanh yên tâm hơn, cảm thấy tranh của mình có thể khiến cả nhà đoàn tụ, trên mặt cô hiện lên nụ cười, rồi quay người vào chợ mua ít sườn và tôm tươi, chuẩn bị về nhà nấu một bữa ngon.
-
Hôm nay Hàn Hà Nguyệt lại phải tăng ca, Bùi Thanh rảnh nên nói sẽ mang cơm cho cô ấy. 11 giờ trưa cô đã nấu xong, rồi mang tới công ty.
11 giờ rưỡi, Bùi Thanh xách hộp giữ nhiệt đến dưới tòa nhà công ty Hàn Hà Nguyệt.
Hàn Hà Nguyệt đã đợi sẵn dưới đó, thấy cô liền vẫy tay.
Bùi Thanh chạy mấy bước tới.
Hàn Hà Nguyệt: "Em đi tàu điện ngầm hả?"
Bùi Thanh: "Dạ, đông người ghê thật."
Hàn Hà Nguyệt: "Giờ trưa còn ít đấy, em thử đi giờ cao điểm buổi sáng mới biết cảnh."
Bùi Thanh: "Chê ạ."
Cô giơ hộp giữ nhiệt, kiêu ngạo nói: "Em làm cho chị sườn xào chua ngọt, tôm chiên bơ tỏi, trứng hấp bí đỏ."