Bùi Thanh lập tức chỉ tay vào gã: "Chú cảnh sát, anh ta định đánh tôi!"
Cảnh sát nhăn mặt: "Ngồi xuống, ngồi hết xuống!"
Cô gái này đúng là lợi hại.
Cảnh sát đang đau đầu thì ngoài cửa có một thanh niên bước vào.
Người này ngũ quan đoan chính, trông rất hòa nhã.
"Chú Trương, sở trưởng gọi chú."
Người được gọi là chú Trương nhìn qua Bùi Thanh và Diêu Thuận.
"Chú còn đang xử lý vụ này."
Lữ Kỳ nói: "Chỉ là vụ trộm bình xe thôi mà, lại bắt được thủ phạm rồi, để cháu lo cho ạ. Một là tìm lại được đồ, hai là bắt hắn bồi thường thôi."
Chú Trương ngẫm nghĩ cũng thấy hợp lý.
"Vậy phiền cháu nhé."
Ông quay sang Bùi Thanh, thấy cô có vẻ không muốn đổi người xử lý, bèn giải thích: "Đây là cảnh sát Lữ Kỳ, cậu ấy sống gần khu này, rất quen địa bàn nơi đây, chắc chắn sẽ tìm lại được đồ cho cô."
Bùi Thanh nhìn Lữ Kỳ một cái rồi gật đầu.
Cảnh sát Trương giao vụ án lại cho Lữ Kỳ.
Lữ Kỳ xem hồ sơ rồi bắt đầu hòa giải.
Lúc đầu Bùi Thanh còn chăm chú lắng nghe, nhưng chẳng bao lâu cô phát hiện, lúc Lữ Kỳ nói chuyện, Diêu Thuận có vẻ rụt người lại.
Hai người này quen nhau à?
Lữ Kỳ nói tiếp: "Nói chung, khu này tiêu thụ bình xe rất nhanh, mà mấy loại bình này thì chẳng phân biệt được cái nào với cái nào. Tôi nghĩ thế này, đi tìm lại đồ sẽ khá phiền phức, mà cô lại cần dùng gấp, thôi thì giải quyết theo hướng hòa giải, để hắn bồi thường tiền cho cô."
Bùi Thanh nhướng mày: "Cũng được, hắn chịu đền tiền à?"
Lữ Kỳ cười cười, lườm Diêu Thuận một cái: "Anh trai hắn đồng ý là được. Thằng này cứng đầu, chẳng sợ ai, chỉ sợ mỗi ông anh. Vậy nhé, tôi gọi cho anh hắn, để anh hắn bồi thường cho cô, hai bên hòa giải, được chứ?"
Bùi Thanh thấy Diêu Thuận có vẻ muốn nói gì đó, nhưng rồi lại cụp người ngồi im.
Đúng là tên nhát gan.
Cô gật đầu: "Được, hôm nay nhận được tiền luôn chứ? Tôi còn phải đi làm nữa đấy!"
Lữ Kỳ nhẹ nhàng: "Cô đừng lo, tôi gọi anh hắn ngay. Cô nhận tiền thì ký vào tờ xác nhận, coi như đồng ý hòa giải."
Bùi Thanh: "Ok, không thành vấn đề."
Cô cũng chẳng phải người thù dai cố chấp, hơn nữa cảnh sát lại quen biết với tên trộm, tốt nhất không nên dây vào làm gì.
Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Còn tên kia thì sao..."
Lữ Kỳ: "Tôi sẽ tìm được hắn."
Thôi được.
Cuối cùng Bùi Thanh cầm tiền bồi thường ra khỏi đồn, sau đó nghe "bốp" một tiếng, Diêu Thuận vừa ra đến nơi thì bị một gã đàn ông cao to tát cho một cái như trời giáng.
Một dấu tay đỏ rực in trên mặt.
Bùi Thanh nhìn còn thấy đau giùm, tát mà không nể mặt gì cả, đánh mạnh thật.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị tát bao giờ, hành động đó với cô là cực kỳ nhục nhã, nên cô nhìn kỹ gã đàn ông kia rồi lại liếc qua Diêu Thuận cúi đầu đứng bên cạnh.
Hai người này là anh em ruột à?
-
Chín giờ tối, Lâm Chanh nhận được một phong bao lì xì to tướng, cô ấy vô cùng vui mừng, lập tức lên diễn đàn của Panda TV đăng bài:
[Chị em ơi, tôi thật sự gặp được đại sư rồi!]
[Tôi xin lỗi vì đã từng nghi ngờ đại sư, tôi đúng là có mắt như mù mà hu hu hu. ]
[Cảm ơn đại sư đã cho tôi cơ hội kiếm 5. 000 tệ trong ba ngày!]
Bài đăng "Ba ngày kiếm được 5. 000 tệ" nhanh chóng có người bình luận.
[Giờ đăng bài cũng mất giá vậy sao?]
[Ha ha ha ha. ]
Lâm Chanh kể hết sự việc, sau đó trả lời lại bình luận:
[Tôi nói thật đó! Bạn tìm ID này đi: "Họa sĩ công nhân". Streamer này thật sự có thực lực đó. Đơn đặt của kim chủ nhà tôi đã linh nghiệm hai lần rồi!]
[Cụ thể chuyện như nào thế?]
[Chủ thớt à, tôi tưởng bạn đang troll đó. ]
[Ý chủ thớt là đặt tranh mà biết được chuyện tương lai hả?]
[Người trẻ tuổi thì nên thực tế chút đi, giờ đến cả mua vé số còn khó trúng nói chi. ]
[Cho tôi 500 vạn còn hơn, 5. 000 thì làm gì được!]
[Có streamer nào lại lấy 5. 000 làm tiêu đề hút view thế này không, vậy cũng keo kiệt quá rồi. ]...