Quyển 1 - Chương 14

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

Bùi Thanh: "Dù bà ấy chẳng ra gì, nhưng nhờ có bà ấy mà em được gửi đến nhà họ hàng nuôi lớn, cũng coi như có liên quan. Họ hàng đối xử với em rất tốt, gặp được họ là may mắn của em." Hàn Hà Nguyệt nghe cô nói lấp lửng nên cũng không hỏi kỹ, chỉ thuận miệng nói: "Vậy giờ sao lại thấy không may nữa? Lần trước té ngã ở miếu Thần Tài vẫn còn bóng ma tâm lý à? Không phải đang livestream suôn sẻ lắm sao? Sắp thành streamer triệu view rồi đó." Bùi Thanh: "Haizzz." Cô nằm trên giường, không nói gì thêm. Cuộc đời đầy rẫy những điều bất ngờ. Ví dụ như lúc bảy tuổi, ba cô chơi mô tô địa hình rồi chết. Lúc cảnh sát tìm đến mẹ cô, bà ta đang mặn nồng với một đại gia, không muốn nuôi cô, bảo cảnh sát đưa cô vào viện phúc lợi. Sau đó, chị dâu của vị đại gia kia đột nhiên động lòng tốt, nhận cô về nuôi. Bùi Thanh lại thở dài: "Cuộc đời em toàn là những bất ngờ." Giờ thì hay rồi, tranh vẽ còn trùng khớp với hiện thực! Rõ ràng trước kia tranh của cô vẫn bình thường cơ mà! Bùi Thanh nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đến hiện trường vụ tai nạn. Lúc cô đến, cảnh sát giao thông vẫn đang phân luồng xe cộ ở khu vực xung quanh. Cô đứng dưới bóng cây ven dải phân cách, nhìn những dấu vết loang lổ trên mặt đường, lấy điện thoại ra, trong đó có bản vẽ nháp của cô. Cô đang xem thì bất ngờ có người xuất hiện bên cạnh. Đó là một gã đàn ông nhuộm tóc vàng, hai bên tai đeo tám cái khuyên. "Người đẹp, em cũng là streamer hả? Em đến muộn rồi đó." Vương Đại Long đã thấy cô từ trước, người đẹp này vừa đứng bên đường, cảm giác như cả bầu trời đột nhiên sáng bừng lên. Giờ này mà còn tới đây thì phần lớn đều là mấy streamer đến tranh thủ cọ nhiệt, huống chi lại còn xinh đẹp thế này. Gã hơi rung rinh trong lòng, liền bước tới bắt chuyện. Gã đưa tài khoản livestream của mình ra cho Bùi Thanh xem. "Add WeChat đi người đẹp, anh có 80 vạn fan, sau này anh kéo em lên." Bùi Thanh chỉ cảm thấy tên tóc vàng này thật phiền phức. Cô hơi ngẩng đầu nhìn gã từ trên xuống dưới, thấy bộ dạng loè loẹt của gã mà đau cả mắt. Bùi Thanh: "Anh là ai? Tôi không kết bạn với người lạ." Vương Đại Long: "Ấy, em gái, nói chuyện một chút là quen ngay ấy mà. Anh tuyệt đối không để em thiệt đâu!" Lâu lắm rồi Bùi Thanh mới gặp thể loại tự biên tự diễn thế này. Vương Đại Long còn định đưa tay vỗ vai cô, kết quả đầu gối đột nhiên đau nhói, rồi "bịch" một tiếng, gã quỳ rạp xuống đất. "Mẹ kiếp!" Bùi Thanh thu chân về, vết thương ở đầu gối vẫn còn ảnh hưởng đôi chút, lát nữa về vẫn phải nghỉ ngơi. Thấy Vương Đại Long quỳ xuống không đứng dậy nổi, cô nói: "Ơ hay, có nhiêu đó bản lĩnh mà cũng đòi tán tỉnh người khác?" Vương Đại Long chỉ tay vào cô, nửa ngày không nói nên lời. Bùi Thanh: "Cẩn thận vào, lần sau còn dám động tới tôi, tôi không chỉ đá vào đầu gối đâu." Nói xong cô lại nhìn gã từ đầu đến chân, không thể nhìn nổi: "Yếu đến mức này cơ à?"