Quyển 2 - Chương 3

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Trong căn phòng tối tăm, rèm cửa dày nặng chắn hết ánh sáng, không một tia nắng nào lọt vào. Cô gái trên giường đắp chăn kín mít, điều hòa trong phòng vẫn kêu ù ù. Bỗng nhiên, cô gái bật dậy như cá chép vượt vũ môn. Chăn trượt xuống khỏi người, lúc này Bùi Thanh mới nhận ra mình đang mơ. Cô mơ thấy cô gái trong bức tranh hôm qua, người đó nằm cứng đờ trên giường, mắt nhắm lại... Ban ngày nghĩ, ban đêm mơ. Bùi Thanh lại lôi bức tranh hôm qua ra, chăm chú nhìn cô gái trong tranh. Cô ấy là ai? "Phịch" một tiếng, Bùi Thanh lại nằm vật ra giường. Khó quá, thật sự quá khó! Cô vứt iPad sang một bên, lấy điện thoại ra tính toán thu nhập mấy ngày qua. Ba ngày đầu chẳng kiếm được bao nhiêu, năm ngày sau kiếm được 3. 980 tệ. Khá ổn. Tương lai sẽ càng tốt hơn! Bùi Thanh ngồi dậy, lướt qua phần đặt tranh trong hệ thống, sau khi xem xong yêu cầu của khách, cô đi rửa mặt, ăn chút bánh mì, rồi bắt đầu làm việc. Có lẽ nhờ phản hồi tốt từ các bức tranh trước, mấy hôm nay đơn đặt tranh tới khá nhiều. Cẩn thận là trên hết, sau buổi livestream, Bùi Thanh chỉ nhận các đơn về nhân vật ảo hoặc vẽ chân dung đơn giản. Bức tranh trước còn chưa phân tích xong, không thể để phát sinh thêm rắc rối. Bùi Thanh bắt đầu vẽ một đơn game Otome, khách yêu cầu vẽ tranh cặp đôi, phong cách lãng mạn và đẹp mắt, giá 999 tệ. Con số quá may mắn. Bùi Thanh vẽ miệt mài tới tận hai giờ chiều, hoàn thành xong mới thở phào nhẹ nhõm. Cô gửi tranh cho khách, sau khi trò chuyện xã giao vài câu, cô nhận được tiền. Cô vươn vai một cái, quyết định hôm nay nghỉ tại đây, còn ba bức chân dung nữa, để tối vẽ tiếp, tạm hoãn livestream một hôm. Ai rồi cũng cần nghỉ ngơi! Bùi Thanh xách balo nâu, bỏ iPad vào trong, rồi đeo lên lưng rời khỏi nhà. Cô muốn quay lại trạm Hồng Môn Đông một chuyến. Đi tàu điện ngầm hay xe buýt đây nhỉ? Bùi Thanh kiểm tra số dư tài khoản, rồi đổi ý ngay: mua xe điện đi, dạo này ví dày thêm chút rồi. Cô mua xe điện rất nhanh, tới cửa hàng là chọn ngay con xe nhỏ giá 1. 800 tệ, thanh toán xong liền phóng thẳng đến trạm Hồng Môn Đông. Tới nơi đã là bốn giờ chiều. Trời vẫn nắng gắt, nhiệt độ ngoài trời 34 độ. Bùi Thanh nhớ lại cảnh hôm qua, cô nhớ cô gái đó đi ra sau bến xe, hình như là đi về hướng Nam. Hôm qua mải chú ý cặp vợ chồng kia và chàng trai nghi là đứa bé năm xưa bị lạc, cô không để tâm nhiều tới cô gái ở ngoài cùng bên phải. Bùi Thanh nghĩ nghĩ, chắc là cô gái đó đi về hướng Nam. Cô lái xe điện đi về hướng Nam. Cảnh vật trên đường rất đa dạng. Trước tiệm massage người mù, có một người đàn ông đeo kính râm đang chơi game, âm thanh "biu biu biu" vang lên không ngớt. Trong quán trà vắng lặng, có vài ông lão mặc áo ba lỗ ngồi rải rác. Trước tiệm cắt tóc, một nam một nữ đang cãi nhau lớn, mấy khách đang hấp dầu bên trong cứ liên tục ngoái ra nhìn. Còn có mùi thịt kho đậm đặc bay xa. Khu dân cư gần chợ trông rất cũ kỹ, không sạch sẽ như trong khu chung cư cao tầng. Bùi Thanh vừa lái xe vừa để ý các vách tường xung quanh, những câu khẩu hiệu tuyên truyền dán trên tường đã bạc màu, không ai sửa sang. Cô chọn một chỗ đỗ xe cạnh dãy xe điện, rồi khoác balo nâu, mở tranh trong điện thoại ra, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Khu này tuy cũ nhưng cửa tiệm nhiều, có cả phòng chơi cờ. Bùi Thanh đeo balo bước đi, thỉnh thoảng nhìn dòng người qua lại. "Hello người đẹp, đi một mình à?" Đúng lúc cô đang đi thì một gã đàn ông mặc áo thun đen, quần bò cạp trễ tiến lại gần. Gã cười toe toét, mặt dài, mắt nhỏ và hẹp. Bùi Thanh còn thấy trên tay trái của gã xăm hình Thanh Long, tay phải xăm Bạch Hổ. Xấu không để đâu cho hết! Cô ghét bỏ quay mặt đi, không thèm để ý đến tên du côn không biết từ đâu chui ra này. Thấy cô phớt lờ, gã càng bám dai. "Em gái, nói gì đi chứ, em muốn đi đâu, anh dắt em đi. Anh quen thuộc chỗ này nhất, em cứ nói, anh đảm bảo đưa em đến tận nơi." Bùi Thanh lạnh lùng: "Tránh xa tôi ra." Thạch Đại Tài: "Kết bạn đi mà." Ánh mắt gã đảo qua đảo lại trên mặt Bùi Thanh, lộ rõ vẻ không tốt lành.