Bùi Thanh lập tức thay đổi sắc mặt. Cô vốn có nét dịu dàng khi cười, nhưng khi lạnh mặt, những đường nét sắc bén lộ rõ.
Cô nhìn thẳng vào mắt gã, lạnh giọng: "Tránh ra."
Gã định đưa tay chạm vào cô: "Đừng mà, đều là người trẻ tuổi, kết bạn..."
Chưa dứt câu, cánh tay gã bị giật mạnh một cái, gã như nghe rõ tiếng khớp xương kêu răng rắc, sau đó là một lực kéo truyền đến từ tay, tiếp theo là cơn đau thấu xương ở đùi ngoài.
"Rầm" một tiếng, cô gái trước mặt giẫm lên đùi gã, dùng cùi chỏ thúc mạnh, hất gã ngã sấp mặt.
Thạch Đại Tài: "Mẹ nó!"
Chắc chắn lưng bị chảy máu rồi!
Bùi Thanh phủi tay, ngồi xổm cạnh Thạch Đại Tài.
"Kết bạn?"
Thạch Đại Tài nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đẹp, nuốt lại tiếng "con mẹ" vào họng.
Thạch Đại Tài: "Không không không, là tôi không biết điều. Mời cô đi trước, mời cô."
Gã chỉ muốn chạy thật xa khỏi cô gái này.
Cơn giận nguôi rồi, Bùi Thanh định hỏi gã vài câu.
Vừa định mở miệng thì một tiếng "Bốp" vang lên trong không khí.
Bùi Thanh ngẩng đầu nhìn, cách đó vài bước, một cậu bé mắt ngấn lệ, sợ hãi nhìn cô, cây kem trên tay rơi xuống đất.
Bùi Thanh: "Này nhóc..."
Nhưng cậu bé chẳng nghe, khóc òa lên, vừa khóc vừa chạy tìm mẹ.
Bùi Thanh: "Có cần làm quá vậy không?"
Thạch Đại Tài âm thầm mắng chửi trong lòng, mẹ nó, hôm nay xui xẻo đá phải con nhỏ khùng.
Từ trước đến giờ gã chưa từng gặp cô gái nào ra tay dứt khoát thế này.
Lưng của mình!
Gã sờ ra sau lưng, bị đá va xuống đường nhựa có sỏi, trầy xước hết cả rồi.
Con mẹ!
Bùi Thanh thấy thằng bé chạy về phía người phụ nữ trong một cửa tiệm, tay chỉ về phía cô, miệng lắp bắp gì đó.
Cô nghĩ thầm: Đừng nói mẹ nó đến gây sự nha?
Nhưng mẹ thằng bé không nói gì, chỉ nhìn về phía góc chéo đối diện.
Cô ấy đang nhìn gì vậy?
Bùi Thanh nhìn theo thì thấy hai gã cao gầy đang cầm gì đó, vội vàng chạy ra ngoài.
Gì thế kia?
Định làm gì đó?
Lúc đầu cô chưa nhận ra, sau đó mới phản ứng: Đó chẳng phải là chỗ cô vừa đỗ xe sao?
Hai người đó chạy cái gì?
Bùi Thanh nhìn lại lần nữa, đột nhiên bừng tỉnh: Là bình điện!
Chiếc xe điện mới mua của cô, vừa bị trộm bình!
"Đứng lại! Ăn trộm! Đứng lại ngay!"
Bùi Thanh không màng đến tên du côn đang nằm dưới đất nữa, lập tức đuổi theo hai tên trộm.
"Bắt ăn trộm!"
Bùi Thanh vừa đuổi vừa hô, người trong các cửa hàng hai bên chỉ nhìn như xem kịch.
Không ai đến giúp luôn?
Cô chạy như bay, hai tên trộm bị dí tới mức phải tăng tốc bước chân đến chóng mặt.
Một tên mệt bở hơi tai, tên còn lại giật lấy bình điện từ tay gã rồi tiếp tục chạy.
"Cmn chết tiệt!"
Bùi Thanh vừa chạy vừa tháo balo ra, định ném hai tên trộm.
Không được, trong đó còn cái iPad của cô!
Cô lại đeo lên, tiện tay nhặt nửa viên gạch dưới đất lên.
"Bốp" một cái, viên gạch bay vài mét, nện trúng chân tên trộm.
Tên trộm loạng choạng rồi ngã sõng soài ra đất.
Bùi Thanh đuổi kịp, nhặt lại viên gạch, dí thẳng vào trán tên trộm.
"Mày ngon thì chạy nữa đi!"
Diêu Thuận hoảng loạn né người.
Con nhỏ này bị điên hả? Chỉ là cái bình điện thôi mà?
Bùi Thanh dí gạch vào mặt tên trộm, tay còn lại móc điện thoại ra gọi cho cảnh sát.
Hai mươi phút sau, cô và Diêu Thuận đã ngồi trong đồn.
Cảnh sát nhìn viên gạch trong tay cô: "Tới đồn rồi, cô đặt viên gạch xuống đi."
Bùi Thanh: "Tên này trộm bình điện của tôi, tôi vừa mới mua hôm nay!"
Suốt dọc đường cô nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần, cảnh sát giật lấy viên gạch từ tay cô: "Chúng tôi đang điều tra đây, bắt được tên này rồi, chắc chắn sẽ tìm lại được bình điện cho cô."
Bùi Thanh: "Thật không?"
Cảnh sát: "Đương nhiên là thật."
Bùi Thanh: "Đừng tưởng tôi không biết, đồng bọn của tên này chắc chắn đang mang đi tiêu thụ rồi!"
Cảnh sát nhìn gương mặt tái xanh vì tức của cô, dịu giọng an ủi: "Trước đây chưa bắt được thì thôi, giờ bắt được rồi, chắc chắn sẽ tìm lại được. Tôi biết sinh viên các cô sống không dễ dàng mà."
Nói xong, cảnh sát lại trừng mắt nhìn Diêu Thuận: "Đồng bọn kia của cậu tên gì?"
Diêu Thuận mềm nhũn như cọng bún nằm dài trên ghế.
"Đồng bọn? Đồng bọn gì? Tôi không có đồng bọn."
Bùi Thanh cười khẩy: "Ờ thì, nhìn cái cách gã bỏ rơi mày như vứt rác ấy, chắc đã ngứa mắt mày từ lâu rồi, giờ muốn đẩy mày ra đỡ đạn thôi. Nhìn cái bộ dạng hèn mọn của mày đi, bị bán đứng còn không dám khai, bình thường người ta ăn thịt chắc mày chỉ được húp canh thôi nhỉ? À không, nói sai rồi, chắc đến canh còn chẳng có mà chỉ được húp nước rửa nồi!"
Diêu Thuận tức giận: "Mày nói con mẹ gì đấy?"
Mặt gã đỏ bừng, bật dậy khỏi ghế.