Quyển 2 - Chương 13

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Cô ấy xảy ra chuyện rồi? Đồng thời, Bùi Thanh tiếp tục vẽ nửa còn lại của bức tranh, là một cảnh tượng khiến người ta rợn tóc gáy. Trên giường lạnh, một thi thể nữ nằm ở đó, xác đã bắt đầu phân hủy, nhưng mơ hồ vẫn còn nhận ra khuôn mặt của cô gái. Nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện trên khuôn mặt cô gái rõ ràng có hai lỗ đen sâu hoắm. Cô gái không còn đôi mắt nữa! Bình luận trong phòng livestream náo loạn. [Trời ơi, tôi vừa thấy cái gì thế này?] [Chết tiệt, hù chết tôi rồi!] [Đây là nhà xác mà. ] [Cô ấy... Cô ấy, mắt cô ấy đâu rồi?] [Chắc chắn là trả thù, nhất định là bị trả thù rồi!]... Bùi Thanh vừa thoát khỏi cảm giác mơ hồ kỳ quái thì đã thấy bức tranh của mình. Trong tranh không có đường phân cách rõ ràng, nhưng ánh sáng chia bức tranh thành hai nửa: một sáng, một tối. Ở nửa tối, một thi thể nữ nằm cô đơn trên giường lạnh trong nhà xác, hai hốc mắt đen ngòm như nhìn thẳng vào cô. Bùi Thanh hoảng hồn. Cô ấy chết rồi? Tim Bùi Thanh đập thình thịch, dường như có tia sáng đỏ lướt qua mắt cô. Cô như bị kéo ngược về quá khứ, một chiếc mô tô vượt qua chướng ngại, rồi đột nhiên xe nghiêng một cái, đâm thẳng vào gốc cây bên cạnh, máu phun đầy trời. Đã nhiều năm rồi, Bùi Thanh vẫn không rõ đó là ký ức thật hay chỉ là tưởng tượng của cô. Ba cô cuối cùng cũng nằm ở nơi giường lạnh ấy, thân thể gãy nát. "Két." Ghế cọ xuống sàn tạo âm thanh chói tai, Bùi Thanh đứng bật dậy, đi qua đi lại. Làm sao đây? Dựa vào bức tranh, có thể cô gái tên Tôn Tú Tú kia đã chết. Nhưng thời gian không khớp. Mọi lần trước, tranh của cô đều ứng nghiệm sau khi hoàn thành, thời gian dao động từ một đến ba ngày. Vậy có khả năng... Tôn Tú Tú vẫn chưa chết. Phải, rất có khả năng. Bùi Thanh nhìn lướt qua màn hình livestream, bình luận đã gào thét tràn ngập. [Khoan đã, tôi không tìm thấy thông tin gì cả. ] [Chắc chưa tới lúc!] [Để tôi hỏi người nhà thử xem, trùng hợp anh ấy cũng là cảnh sát. ] [Đây là thành phố A đúng không? Tôi nhớ cái trạm xe buýt này. ] [Ai biết cô gái này không?] [Tỉnh táo lại đi mọi người ơi, phòng livestream này ít người xem lắm, người biết cô ấy chắc không có đâu!] [Có thù oán gì mà móc mắt người ta như vậy chứ!]... Bùi Thanh tắt livestream. Cô đi qua đi lại trong phòng, cuối cùng quyết định cầm điện thoại lên nhắn tin. Thời gian như dài vô tận. Khi cô gần như không kiên nhẫn được nữa và định gọi điện thì điện thoại sáng lên. Một bức ảnh được gửi đến, là ảnh chụp mắt cá chân trái bó bột. Bùi Thanh: [Anh bị gì vậy?] Từ An: [Ồ, cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi à? Chậc, đây là cách em quan tâm anh đó hả?] Bùi Thanh lập tức nhận sai: [Rồi rồi, là lỗi của em. ] Từ An: [Dĩ nhiên là lỗi của em rồi. Sao thế? Muốn đến thăm anh hả?] Bùi Thanh cất iPad vào túi, rồi hỏi: [Anh nằm bệnh viện nào?] Từ An: [Tòa 8, phòng 1222 bệnh viện tư nhân Đức Thụy. À, nhớ mang cho anh ít chân giò nha, anh thèm quá rồi. ] Bùi Thanh: [Ok. ] Cô kéo rèm ra, ngoài trời vẫn mưa lâm râm. Bùi Thanh đeo túi, mang dù, đi đến bệnh viện Đức Thụy. Đức Thụy là bệnh viện tư, tầng của Từ An toàn phòng đơn. Khi Bùi Thanh mang túi chân giò tới, thấy Từ An đang đứng một chân ngoài phòng bệnh, thấy cô đến thì vẫy vẫy tay gọi. Từ An: "Đến rồi à." Bùi Thanh quan sát, thấy tinh thần anh ấy rất tốt, mới thở phào nhẹ nhõm. Từ An: "Em nhìn gì? Anh đâu có què, mau vào đi!" Vừa vào phòng, Bùi Thanh thấy một người đàn ông cao gầy đang ngồi ngay ngắn bên bàn trà, lưng thẳng tắp, lộ ra cánh tay rắn chắc. Cô không quen người đó. Từ An nhảy lò cò về ghế, giới thiệu hai người. Anh ấy chỉ người kia: "Đây là đội trưởng của anh - Kỷ Ngũ." Rồi lại chỉ Bùi Thanh: "Đội trưởng, đây là em gái em." Bùi Thanh và Kỷ Ngũ chào nhau. Ánh nhìn chăm chú của Kỷ Ngũ khiến Bùi Thanh nhíu mày. Từ An thấy thế liền đuổi khách: "Được rồi, đội trưởng, em gái em đến rồi, anh đi được rồi." Kỷ Ngũ: "Đi? Không phải cậu nhờ anh chăm cậu sao?" Từ An: "Cảm ơn đội trưởng, giờ có em gái em chăm rồi, không làm phiền anh nữa đâu, he he."