Quyển 2 - Chương 9

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Chu Vượng đỏ mặt: "Không, không phải bạn ạ." Tiền Nhã đợi cậu ta nói tiếp. Chu Vượng: "Cô ấy không trả lời tin nhắn của em." Tiền Nhã chìa tay ra: "Đưa chị xem thử." Chu Vượng: "Hả? À... Dạ." Tính tình cậu ta vốn hiền lành, không thì đã chẳng bị Lâm Chanh bám riết như vậy. Chu Vượng đưa điện thoại cho Tiền Nhã, cô ấy kiểm tra và thấy dạo gần đây em họ chỉ liên lạc với một người tên là Tôn Tú Tú, nhưng từ ngày 7 đến giờ cô ấy không hồi âm. Tiền Nhã lướt lại đoạn trò chuyện trước đó, phát hiện tin nhắn bị cắt đoạn, không liền mạch. Tim Tiền Nhã đập thình thịch, cô ấy vốn tin vào những bức tranh của streamer. Tiền Nhã nhìn Chu Vượng, thấy cậu ta đang căng thẳng nhìn lại. Tiền Nhã nghe thấy chính mình hỏi một cách bình tĩnh: "Em có xóa tin nhắn không?" Chu Vượng: "Có xóa chút xíu, em xóa mấy tin nhắn cũ." Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tiền Nhã, đôi mắt đen tuyền đầy bối rối. "Chị, chị sao vậy?" Tiền Nhã ngồi xuống, cân nhắc một hồi. Hiện tại cô ấy còn chưa thân thiết với em họ cho lắm, tốt nhất đừng ép nó nói, để nó tự nguyện nói ra thì tốt hơn. Cô ấy vỗ vai Chu Vượng, nhẹ nhàng nói: "Cậu mợ tìm em suốt mười năm, mẹ chị ở nhà cũng hay nhắc tới em, cả nhà đều rất thương em. Nếu có chuyện gì, em nhất định phải nói ra, biết chưa?" Chu Vượng chưa từng nghe ai nói thương cậu ta thẳng thắn như vậy. Mắt cậu ta chợt cay cay, mặt cũng đỏ lên. Ba mẹ, cô, chị... thật sự tốt với mình. Tiền Nhã quan sát nét mặt cậu ta, rồi chỉ vào điện thoại: "Cô ấy là người em thích à?" Chu Vượng liên tục lắc đầu, rồi lại nhớ ra gì đó, vội nói: "Em không thích cô ấy." Tiền Nhã nhìn cậu ta với vẻ "đừng gạt chị", khiến Chu Vượng căng thẳng đến mức ngồi không yên. Chu Vượng: "Em, em... Em chỉ muốn hỏi cô ấy một chuyện thôi!" Tiền Nhã hỏi: "Chuyện gì?" Chu Vượng nắm chặt góc chăn. Tiền Nhã nói thêm: "Chị biết em đã chịu nhiều khổ, nhưng giờ về nhà rồi, có chuyện gì thì ba mẹ em, mẹ chị, và cả chị đều sẽ giúp em! Thậm chí nếu em muốn tán cô gái nào đó, chị cũng giúp cho!" Cô ấy bảo đảm: "Chỉ cần tính tình cô ấy tốt, chị sẽ tìm cách cho em, yên tâm, trước khi em cưa đổ, chị sẽ giữ bí mật, không để ai cười em đâu." Chu Vượng: "Em không sợ bị cười đâu. Chị à..." Cậu ta ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Chị giữ bí mật cho em thật không?" Tiền Nhã gật đầu. Chu Vượng do dự một chút, cuối cùng nói: "Em với Tôn Tú Tú... Lấy trộm vòng vàng của người khác rồi..." - Bùi Thanh không biết gì về chuyện trong nhà Tiền Nhã. Cô lấy ba bức tranh gần đây ra xem lại. Một là chàng trai bị còng tay trên cốp xe cảnh sát, một là cô gái trang điểm kỹ càng nằm trên giường, và một là đôi nam nữ trẻ đứng cách nhau tại trạm xe buýt. Bùi Thanh chăm chú nhìn bức tranh, lẽ nào họ quen nhau sao? Chắc chắn chàng trai kia có vấn đề, ít nhất là có liên quan, nếu không thì cảnh sát đâu có tới tìm. Bùi Thanh nghĩ ngợi rồi mở iPad ra, cầm bút bắt đầu vẽ bậy. Một tiếng sau, đã hơn mười hai giờ đêm, bước sang ngày mới, mà cô vẫn chưa có cảm hứng. Vẽ tranh vốn cần cảm xúc, mà dạng năng lực đặc biệt như cô thì lại càng cần. Cô ngồi trên bậu cửa sổ, đặt bàn gấp trước người, một chân gác lên bàn, nằm thế nào cũng thấy không thoải mái. Đổi đủ kiểu mà vẫn không thoải mái, Bùi Thanh mở app order đồ ăn và rượu uống. Rượu mơ xanh, rượu sơn tra, bia Thanh Đảo, ... Thêm cả Cider và Vodka. Một giờ sáng, rượu được giao tới. Bùi Thanh nhận túi rượu, rồi bày từng chai lên bậu cửa sổ. "Đông!" một tiếng, nắp chai bay xuống đất. Cô uống ừng ực hết chai này đến chai khác, vẫn không cảm thấy gì. Tửu lượng quá tốt. Đều là lỗi tại người ba đã khuất của mình! Tửu lượng này chắc chắn là di truyền từ ông chứ không ai khác! Cũng có thể là từ mẹ - người phụ nữ không đoái hoài đến mình, nghe nói bà ta cũng uống khỏe lắm. Bùi Thanh nhìn tranh trên iPad, ợ một cái. Cô lại mở chai Vodka, uống một ngụm, suýt muốn ngất luôn. Cô thật sự không ưa vị này. Bùi Thanh đẩy chai rượu ra xa, đặt bên bậu cửa sổ.