Quyển 1 - Chương 24

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

Tiền Nhã: [Tiếp tục khóc lóc đi. ] Lâm Chanh: [Làm vậy có hiệu quả không?] Tiền Nhã: [Tôi thấy cô ấy còn trẻ, chắc là người tốt ấy. ] Lâm Chanh: [Trẻ thì liên quan gì đến tốt?] Tiền Nhã quả quyết: [Lần trước cô ấy còn cùng tôi chửi mụ già kia mà, chắc chắn có đạo đức truyền thống, chắc kể khổ sẽ trúng tâm lý cô ấy. ] Lâm Chanh: [Vậy nếu cô ấy cứ im mãi thì sao?] Tiền Nhã: [Bạn cứ tiếp tục kể khổ đi, làm lố lên đi. Tôi đưa bạn ảnh rồi còn gì. Ảnh hồi trẻ đẹp trai và ảnh hiện tại của cậu tôi. Gửi hết cho cô ấy đi!] Lâm Chanh cạn lời, cô ấy vẫn còn nhớ lần đầu xem mấy tấm ảnh đó đã sốc thế nào. Thôi kệ, người ta là kim chủ chi tiền, mình ráng thêm tí nữa vậy. Lâm Chanh tiếp tục gõ: [Nhiều năm rồi, mẹ tôi vẫn luôn lo lắng. Nếu một ngày cậu tôi gục xuống, mẹ tôi sẽ không còn em trai, tôi cũng chẳng còn cậu. Hồi nhỏ cậu thương tôi lắm. ] [Thật ra tôi muốn vẽ ảnh gia đình này là để khuyên cậu đi khám. Cậu sợ tốn tiền, sợ không có tiền tìm con, nhưng nếu sức khỏe suy sụp thì có tìm được cũng không sống được bao lâu. Tôi khuyên thế nào cậu cũng không nghe. Tôi chỉ mong vẽ ảnh này có thể giúp cậu có thêm chút tinh thần... ] Gõ xong, Lâm Chanh lại thấy không nên tạo áp lực tâm lý cho streamer, bèn viết tiếp: [Thật ra nhà tôi biết đây chỉ là một cách để gửi gắm, chẳng thể thành thật. Tôi cũng biết, có lẽ em họ đã không còn, nhưng cũng muốn để cậu tin rằng con mình vẫn còn sống, có niềm tin thì mới chịu đi khám bệnh. ] Trên màn hình cũng có người phụ họa: [Đúng vậy, người sống cần có hy vọng, có động lực mới sống tiếp được. ] [Hay là streamer vẽ một bức đi, dù sao cũng không ai coi là thật. ] Lâm Chanh thấy có hy vọng rồi, nhưng vẫn không ép, liền linh hoạt đổi lời: [Streamer, nếu bạn không có thời gian thì thôi vậy. Tôi chỉ nghĩ linh tinh thôi, đúng là khó vẽ thật. Tôi cũng chẳng nhớ rõ em họ trông ra sao nữa rồi. Lúc bị bắt em ấy mới 6 tuổi, mười mấy năm rồi, không biết giờ gầy hay béo. Sắp tới sinh nhật cậu tôi, mười mấy năm nay ông ấy chưa bao giờ thật sự nghỉ ngơi... ] [Hôm qua tôi mới lấy lại tấm ảnh mà còn ngẩn người. Thì ra em họ hồi nhỏ trông như vậy, tôi thật sự chẳng nhớ được gì cả. Còn cậu tôi chắc ngày nào cũng nhớ em ấy. ] Lâm Chanh nói vô cùng thảm thiết, bình luận bắt đầu chửi lũ buôn người. Bùi Thanh nhìn màn hình một lúc lâu, lòng đầy trăn trở. Nhận hay không nhận đây? Trước tiên phải xác nhận chuyện này có thật không đã. Không ai lấy chuyện kiểu này ra để thử mình đấy chứ? Bùi Thanh lưỡng lự, trên đời này người mất tích quá nhiều. Còn cảm xúc của người nhà thì... cô lại tình cờ biết rõ. Cô nhìn lên bức tường trắng, trên đó treo một bức ảnh gia đình năm người. Nhưng khi chụp, chỉ có bốn người, một người còn lại là ghép vào. Bùi Thanh nhìn chằm chằm bức ảnh ấy, rồi hạ quyết tâm. Cô gõ lên màn hình: [Có thể vẽ, nhưng không đảm bảo kết quả, chỉ có thể coi như an ủi. ] Lâm Chanh: Có hy vọng rồi!