Quyển 1 - Chương 21: Bức tranh thứ ba

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

Mắt của mình chính là cái thước! Tiếng nhạc điện thoại đột nhiên vang lên, Tiền Nhã nghe máy. "Alo." Cô ấy quá kích động nên giọng cao vút. "Mày đang làm gì đấy? Bây giờ, ngay lập tức, lái xe đến sân bay Bạch Vân cho tao!" Tiền Nhã: "Mẹ, con đang bận." Lưu Tiểu Vân tức giận chửi: "Đứa thất nghiệp rảnh rỗi như mày mà bận cái gì? Cả ngày chỉ biết ở nhà cưng con chó đó, sao? Tao không bằng con chó của mày à?" Tiền Nhã: "Con có nói thế đâu." Lưu Tiểu Vân: "Thôi được rồi, mày đi ngay đi. Cậu và mợ mày đến rồi, tám giờ tối tới, tao phải năn nỉ mãi họ mới chịu qua. Mày ngoan ngoãn cho tao, không được gây rối, qua đây ngay lập tức, không tao cắt tiền sinh hoạt thì đừng trách." Cuộc gọi bị cúp ngang. Tiền Nhã rên vài tiếng, vuốt lông chó mấy cái, rồi lái xe đưa Lưu Tiểu Vân ra sân bay. Trên đường đi, Lưu Tiểu Vân không ngừng lải nhải: "Mày phải ngoan, bao nhiêu năm nay tao mới thuyết phục được cậu mày quay lại, lát gặp thì ngoan ngoãn chào cậu, chào mợ, đừng làm loạn, cậu mợ mày đang rất đau lòng." Tiền Nhã "Dạ dạ" một lát, đột nhiên nhớ ra gì đó: "Vẫn chưa có tin gì về em họ ạ?" Lưu Tiểu Vân nghẹn ngào nói: "Có thể có tin gì được, hơn chục năm rồi, cái lũ buôn người đáng lẽ phải bị bắn bỏ hết, hại người ta bạc cả đầu. Bây giờ cậu mày mới bốn mươi mấy, mà tóc bạc còn nhiều hơn tao nữa..." Tiền Nhã nghe mà mềm lòng, đưa cho mẹ vài tờ giấy: "Chắc chắn sẽ tìm được mà, mẹ đừng khóc." Cô ấy vừa lái xe, vừa nghĩ ngợi. Đón được cậu mợ ở sân bay, cô ấy càng trở nên trầm lặng. Lưu Tiểu Vân vừa nói chuyện với em trai em dâu, vừa kể thành phố A mấy năm nay thay đổi lớn thế nào, lần này nên ở lại lâu hơn chút. "Chẳng phải lần trước em nói bị đau lưng sao? Tiểu Nhã cũng rảnh, bảo nó đưa đi bệnh viện khám thử, chứ cả ngày chẳng làm gì, chỉ chơi với chó, không chịu về nhà..." Nếu là trước kia, nghe mẹ lải nhải vậy chắc chắn cô ấy sẽ cãi vài câu. Nhưng bây giờ, nhìn tóc cậu đã bạc, lưng còng xuống, cô lại không nói được lời nào. Mợ cũng già đi nhiều, trông hai người đều tiều tụy, thiếu sức sống. Tiền Nhã lặng lẽ lái xe đưa họ về nhà. Về đến nơi, cô ấy cũng không vội đi, mà lén xin Lưu Tiểu Vân một tấm ảnh. Lưu Tiểu Vân sắp xếp phòng cho em trai em dâu xong, nghe Tiền Nhã đòi ảnh gia đình cậu, ngạc nhiên hỏi: "Lấy ảnh làm gì?" Tiền Nhã đáp: "Con không nhớ mặt em họ trông thế nào nữa." Lưu Tiểu Vân vỗ đầu cô ấy: "Nói nhỏ thôi, đừng để cậu mợ mày nghe thấy, mấy hôm nay đừng nhắc tới em họ mày." Tiền Nhã: "Dạ." Lưu Tiểu Vân lục ra tấm ảnh gia đình, đưa cho cô ấy xem, Tiền Nhã lập tức cầm rồi đi ra cửa. "Mẹ, con mượn một lát, mai trả mẹ." Lưu Tiểu Vân thấy con gái nhảy như thỏ: "Mày lấy ảnh làm gì?" Tiền Nhã: "Có việc ạ." Tiền Nhã lái xe rời khỏi nhà, không về nhà mình mà đỗ bên đường. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ấy tìm đến "Cam cắn đuôi". Tiền Nhã: [Giúp tôi một việc. ] Cam cắn đuôi: [Gì đấy?] Tiền Nhã: [Livestream ngày mai, bạn đặt đơn theo lời tôi nói. ]