Quyển 2 - Chương 10

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Đêm dịu dàng, ánh trăng len qua rèm trắng, đổ lên người Bùi Thanh. Khuôn mặt Bùi Thanh như sứ trắng, trong trẻo vô cùng. "Ợ-" Cô lại ợ một cái, cúi đầu nhìn iPad. Bùi Thanh chỉ vào cô gái trong tranh, hỏi: "Cô là ai vậy?" Mắt lim dim nhìn màn hình, vài giây sau, cô chụp lấy bút vẽ. Rèm trắng lay động trước gió, thỉnh thoảng vướng vào mặt, nhưng không ảnh hưởng gì đến Bùi Thanh. Thời gian từng chút trôi qua, cho tới khi ánh sáng đầu tiên của buổi sớm rọi lên, Bùi Thanh mới dừng bút. Trên tranh là một căn phòng u ám, rèm cửa không được kéo kín, ánh sáng hắt qua rèm lộ ra sự hỗn loạn trong phòng. Ly vỡ, bình hoa bị đổ, chăn trên giường rơi xuống đất. Một người phụ nữ chân trần đang áp người vào cửa, tay trái giơ lên như muốn đập cửa. Bùi Thanh xem lại tranh một lần nữa. Cửa sổ sau tấm rèm bị đóng kín. Cô ấy bị nhốt trong phòng? Theo trực giác, Bùi Thanh nghĩ thầm: Có ai đó đang giam giữ cô ấy sao? Cô nhìn kỹ lại căn phòng một lần nữa, chỉ thấy lưới sắt ngoài cửa sổ và tấm rèm xanh đậm bất động. Không nhìn được tầng mấy, cũng không thấy bên ngoài. Cô phóng to màn hình lên, trên kính cửa sổ có dán gì đó, là màng chống nhìn trộm sao? - Ngày 10 tháng 7,9 giờ sáng, Tiền Nhã đưa Chu Vượng tới đồn cảnh sát. Cảnh sát ở đây đã quen với cả nhà họ, nhất là Chu Vượng - đứa trẻ mất tích hơn mười năm mà còn tìm được, đúng là kỳ tích. Chỉ là khi được hỏi tìm bằng cách nào, Tiền Nhã chỉ nói nhờ bạn cũ giúp, không tiết lộ thêm. Cô ấy biết rõ mấy chuyện như bói toán, cơ quan nhà nước không hỏi tới thì thôi, chứ để cảnh sát biết mà tra sâu thì ảnh hưởng đến streamer mất. Lỡ mà tài khoản streamer bị khóa, cô ấy đi đâu đặt tranh giờ? Vì vậy, ngoài việc nói thật với gia đình, cô ấy dặn luôn cả Lâm Chanh đừng nói lung tung trước mặt cảnh sát. Cảnh sát rót nước cho hai người, hỏi: "Hai người đến hỏi chuyện hộ khẩu à? Vụ này thủ tục hơi nhiều, đừng lo, nếu định làm hồ sơ đi học thì bên đồn có thể cấp giấy xác nhận..." Chu Vượng vừa tròn 18 tuổi, chỉ học tới cấp hai rồi nghỉ, theo cách nghĩ của người Trung thì vẫn nên học tiếp. Tiền Nhã cười, kéo em họ lại gần, nói: "Không phải học hành gì đâu ạ, học thì đi tư thục cũng được. Chuyện là em trai em lỡ gây chút rắc rối, mà lúc đó còn chưa đủ 18 tuổi, trên giấy tờ thì lớn hơn tám tháng so với tuổi thật. Thực tế thì chưa đủ tuổi!" Cảnh sát ngạc nhiên: "Ồ? Là chuyện gì vậy?" Tiền Nhã nói: "Hồi đó em trai em bị lừa vào ổ đa cấp, sau này chạy thoát ra, nhặt được chiếc vòng tay vàng trong ổ đó. Dĩ nhiên vòng vàng đã bị người khác lấy, không còn trên tay em ấy nữa." "Em tới chỉ để báo án trước, em của em có thể cung cấp địa chỉ ổ đa cấp, coi như lập công chuộc tội, cái vòng đó đừng tính cho nó được không ạ?" Cảnh sát nghe mà trợn tròn mắt. "Trước kia còn dính vào cả đa cấp? Kinh nghiệm xã hội phong phú ghê." Nhưng cảnh sát cũng không định làm khó. Dù sao người ta phải vất vả lắm mới tìm lại được đứa trẻ bị thất lạc, lại chưa đủ tuổi, cứu được thì nên cứu, vào tù thì tiếc quá. Cảnh sát hỏi: "Ổ đa cấp ở đâu?" Chu Vượng dẫn họ tới ổ đa cấp, là một khu dân cư. Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, cảnh sát thuận lợi bắt được đám đầu sỏ. Chu Vượng còn tò mò nhìn quanh thì bị Tiền Nhã túm đầu lại. Chu Vượng: "Chị?" Tiền Nhã kéo cậu ta vào ngồi trong xe. "Đừng nhìn, coi chừng bị trả thù." Chu Vượng: "Dạ" Nhưng cậu ta vẫn không nhịn được liếc nhìn cảnh sát bắt người. Tiền Nhã hỏi: "Tìm Tôn Tú Tú hả?" Tôn Tú Tú chính là cô gái đã lấy vòng vàng. Theo lời Chu Vượng thì chiếc vòng nặng khoảng 50 gram, giá trị hơn 4 vạn tệ, con số không nhỏ. Chu Vượng gật đầu, lại thở phào nhẹ nhõm. "Cô ấy không có ở đây." Tiền Nhã nhíu mày: "Tốt nhất em nên tránh xa cô ta đi, đây gọi là trộm cắp, sẽ phải ngồi tù đó. Chỉ vì vòng vàng không trong tay em nên em mới thoát tội. Không thì em tiêu rồi." Chu Vượng xấu hổ: "Lúc đó em không biết..."