Tất nhiên cũng có lúc thèm quá chịu không nổi, vẫn phải đặt đồ ăn khuya.
Ăn xong, Bùi Thanh lại tiếp tục cầm điện thoại lướt mạng.
Mấy nay đầu gối cô cứ ngứa ngáy khó chịu, cô chỉ còn cách dùng điện thoại để phân tán sự chú ý.
Gần nhất có một triển lãm tranh minh họa Nia mà cô rất quan tâm, nhưng phải bay ra nước ngoài. Đúng lúc hôm đó đầu gối cô bị ngã đến trầy xước chảy máu, nên không đi được, chỉ có thể nằm nhà lướt điện thoại xem.
Chả đúng lúc chút nào.
Bùi Thanh than thở.
May mà sau khi đầu gối kết vảy thì hồi phục cũng nhanh, cô sắp được tạm biệt kiếp nằm lì ở nhà rồi!
Bùi Thanh hào hứng tiếp tục lướt xem triển lãm tranh.
-
Hôm nay là thứ năm, Nguyễn Hân tan làm sớm để đón con trai.
Đang nghỉ hè, hai vợ chồng đều đi làm, không có thời gian trông con, đành phải gửi con vào lớp học thêm.
Nhà mới của họ có vị trí rất thuận lợi, gần trường học, xung quanh cũng có nhiều trung tâm dạy thêm.
Nguyễn Hân đã chọn rất kỹ, lớp học thêm này khá có tiếng, đội ngũ giáo viên mạnh, mà cũng gần nhà, lái xe chừng mười phút là tới.
Ban đầu cô ấy đều lái xe đưa đón con mỗi ngày, nhưng mấy hôm trước xe bị va quệt nhẹ, đang đem đi sửa nên chưa có xe đi lại.
May mà trạm xe buýt nằm ngay trước cổng khu dân cư, chưa đến mười mét, Nguyễn Hân quyết định đưa con về bằng xe buýt.
Cô ấy đứng trước cửa trung tâm, nhìn nhóm phụ huynh tấp nập trước cổng, không khỏi thở dài.
Hồi nhỏ cô ấy có được đưa đón khi đi học thêm đâu, toàn tự lo cho bản thân. Giờ khác rồi, con có lớn mấy cũng phải đưa đón.
Không đưa đón thì đường đông xe, mà con trai cô ấy lại cẩu thả, cô ấy không yên tâm. May là công việc không quá bận, chứ không cũng mệt mỏi lắm.
Chẳng mấy chốc, một cậu bé mũm mĩm đã chạy về phía cô ấy.
"Mẹ!"
Cậu bé vui vẻ nói muốn ăn lẩu.
Nguyễn Hân: "Chờ ba con tan làm rồi chúng ta cùng đi nhé."
Nói rồi, cô ấy đón lấy balo của con, gọi con đi theo, hai mẹ con cùng lên tuyến xe buýt 106. Trên xe rất đông người, Nguyễn Hân dặn con nắm chắc vào thanh vịn vì con còn thấp, không với tới tay nắm trên cao.
Đường kẹt xe liên tục, ngoài xe còn nghe thấy tiếng tài xế chửi nhau.
Nguyễn Hân lại thở dài, nếu không phải vì trạm xe buýt ngay trước nhà thì cô ấy đã dẫn con đi tàu điện rồi.
Cô ấy nhìn con trai phía sau, trong xe có điều hòa nhưng vì quá đông người nên vẫn ngửi thấy mùi mồ hôi, hiệu quả làm mát cũng kém.
Từ trường về nhà phải qua năm ngã tư đèn đỏ.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, toàn gặp đèn đỏ.
Nguyễn Hân cầm balo con mỏi quá nên đặt xuống sàn.
Con trai lại bắt đầu bla bla kể một đống chuyện. Cậu bé kể hôm nay được cô giáo khen, lớp có bạn này bạn kia đang yêu nhau.
Nguyễn Hân làm mẹ rất thoải mái, con cái có gì cũng kể cho cô ấy nghe.
Nhưng có đôi lúc thật sự rất phiền.
Con trai cứ thao thao bất tuyệt, Nguyễn Hân chỉ đáp qua loa.
"Ồ?"
"Thế à?"
"Thật sao?"...