Lúc đầu, Bùi Thanh không để ý, vì khi vẽ cô rất dễ đắm chìm vào.
Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô phát hiện bình luận đã ngập tràn màn hình livestream.
[Vẽ sai rồi. ]
[Bạn vẽ thế này chắc chắn sẽ gây tai nạn giao thông đấy. ]
[Trên vỉa hè còn có một nhóm học sinh tiểu học đang đi theo hàng kìa... ]
[Bạn là tội phạm nghệ thuật hả!]
Bùi Thanh không chắc mình có phải là tội phạm thật hay không, nhưng cô biết người đặt vẽ bức tranh này chắc chuẩn bị bỏ chạy rồi.
Cô nhìn lại bức tranh mình vừa vẽ, lập tức xin lỗi liên tục.
[Xin lỗi xin lỗi, nhìn nhầm rồi nhìn nhầm rồi. ]
[Không phải chứ, bạn chẳng hề vẽ theo ảnh luôn ấy. ]
[Mặc dù vẽ tranh đúng là cần sự sáng tạo của họa sĩ, nhưng cũng không thể vẽ lệch đến mức không giống chút nào thế này chứ?]
[Bạn vẽ cũng được đấy, nhưng khách hàng cần gì thì cũng phải đáp ứng chứ!]
[Tôi còn tưởng bạn cố tình làm người ta tức đó!]
Bùi Thanh: Tôi bị oan, oan ức quá đi mà!
Cô xin lỗi rất dứt khoát, rồi lập tức mở một trang giấy trống để vẽ lại.
May mà người đặt đơn khá dễ tính, chỉ cho rằng Bùi Thanh mải vẽ quá nên không để ý đến vạch qua đường.
Nói thật thì, nếu không nhờ các bình luận tinh mắt chỉ ra, cũng khó mà nhìn ra được xe buýt đã cán qua vạch liền.
Người đặt đơn không để bụng, sau khi Bùi Thanh vẽ lại một bức khác thì tỏ ra hài lòng với bức tranh phong cảnh và offline.
Cuối cùng Bùi Thanh cũng vớt vát được sai sót, đến giờ thì tắt livestream, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sai lầm kiểu này sau này tuyệt đối không được mắc lại nữa!
Cô biết đôi khi mình vẽ khá tùy hứng, nhưng đã nhận đơn thì vẫn phải chú ý đến yêu cầu của khách hàng.
Chắc là do hôm nay đầu óc cô không tỉnh táo thôi.
Bùi Thanh lấy điện thoại ra, đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân:
[Mỗi ngày tự niệm ba lần: khách hàng là thượng đế (chắp tay cầu nguyện. jpg). ]
Vài phút sau đã có mấy lượt like.
Có bạn học cũ hỏi: [Sao vậy? Lại có ai góp ý mang tính xây dựng về tranh của cậu à?]
Bùi Thanh trả lời: [Không, là tớ lại vẽ tùy hứng quá. ]
Bạn học cũ: [Khách hàng là thượng đế. ]
Bùi Thanh: [Khắc ghi trong lòng. ]
Chuyện nhỏ đó nhanh chóng trôi qua.
Hôm sau, Bùi Thanh lại ngủ đến tận mười giờ.
Lúc đánh răng thì thấy tin nhắn của Hàn Hà Nguyệt gửi cho cô.
[A a a! Bao giờ chị mới giàu đây?]
[Ca trực chết tiệt này, một ngày cũng không chịu nổi nữa. ]
Bùi Thanh: [Đợi khi nào em giàu, em dẫn chị đi vòng quanh thế giới. ]
Hàn Hà Nguyệt: [Chị em tốt, cái bánh này chị nhận! Chúc em sớm trở thành người nổi tiếng, có hàng triệu người theo dõi! Sau đó mang chị bước lên đỉnh cao cuộc đời, chị thật sự chỉ muốn ăn bám thôi!]
Bùi Thanh cũng muốn ăn bám chứ.
Nhưng khổ nỗi ăn không nổi.
Cô cười cười, đem đồ ăn thừa hôm qua hâm nóng lại trong lò vi sóng rồi ăn hết.
Cuộc sống một mình của cô mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, khoảng mười một giờ một bữa, ba bốn giờ chiều ăn thêm bữa nữa.
Nếu không có gì bất ngờ, tuyệt đối không ăn khuya.