Cậu chàng đẹp trai đã cúi mình nhún nhường, quản lý cũng đành bỏ qua: "Chỉ lần này thôi đó, sau này có việc thì giải quyết vào ban ngày đi, ban ngày cậu rảnh lắm mà!"
Giản Phi Chu gật đầu.
Tối đó, anh ta chạy xe máy đến khu rừng gần Hồng Môn.
Chỗ được nói đến trên diễn đàn rất dễ nhận biết, có xe cảnh sát canh gác bên ngoài, hơn nữa ngoài khu đó còn căng dây cảnh giới.
Anh ta lái xe máy chạy qua bên cạnh xe cảnh sát, trong tiếng gió còn truyền đến vài câu oán trách.
"Đám nhóc chết tiệt này rốt cuộc biết tin từ đâu mà chạy đến xem vậy chứ!"
"Canh gác đã mệt lắm rồi, giờ còn phải canh chừng bọn phá phách này!"
Nghe được vài câu, Giản Phi Chu cũng rời đi.
Thi thể đã bị cảnh sát đưa đi, anh ta cảm thấy khá tiếc vì chưa thấy được mặt mũi người chết.
Đồng thời anh ta lại thấy may mắn, vì lúc mới đến thành phố A, anh ta đã tìm đến đồn cảnh sát phụ trách khu vực chị gái anh ta mất tích, dưới sự kiên quyết của anh ta, cảnh sát ở đó đã đồng ý rằng nếu có thi thể vô danh nào sẽ báo cho anh ta đến nhận dạng. Vậy nên, không có tin tức chính là tin tốt nhất.
Nhưng trong lòng Giản Phi Chu rất rõ, có lẽ chị gái anh ta đã không còn nữa rồi, hoặc là bị bán đi đâu đó, nếu không chỉ cần tiếp xúc được với mạng, chắc chắn chị ấy sẽ nhắn tin cho anh ta.
Giản Phi Chu dừng xe, lấy điện thoại ra, lướt xem ID của streamer kia. Anh ta không mấy tin vào chuyện có người vẽ ra được thứ phản ánh hiện thực. Nhưng nhìn cư dân mạng tin như đinh đóng cột, có lẽ anh ta nên thử một lần xem sao.
Giản Mân đã mất tích ba năm, Giản Phi Chu đến thành phố A một năm, trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn tìm kiếm, nhưng một chút manh mối cũng không có. Vậy nên lần này anh ta chỉ có thể đánh cược một phen.
Vậy nên, khi nào người đó mới livestream?
-
Tối ngày 11, Bùi Thanh lại lỡ hẹn không livestream.
Cô ngồi trước bản vẽ trầm ngâm suy nghĩ, mở những bản vẽ liên quan đến Tôn Tú Tú ra xem đi xem lại.
Hôm nay cô và Từ An về căn nhà mà Từ An mua gần đồn cảnh sát. Đó là căn hộ cũ ba phòng ngủ, đã mười năm tuổi, Từ An mua vì nó gần đồn cảnh sát, đi bộ vài phút là tới.
Lúc này Từ An đang lục tung tủ tìm chăn ga gối nệm. Anh ấy vừa tìm vừa gọi điện.
"Alo, anh à... Em đang tìm đây, anh nhớ lại xem lần trước để ở đâu?... À, em thấy rồi..."
Từ An đặt mền gối vào phòng nhỏ, rồi không biết trong điện thoại nói gì đó, anh ấy lại hét lên: "Em sống rất sạch sẽ đó nhé! Anh nói cái gì có lý tí đi... Rồi rồi rồi, em chụp cho anh xem."
Anh ấy cầm điện thoại chụp một tấm ảnh căn phòng nhỏ.
Bùi Thanh ôm iPad đi qua, thấy anh mình chụp xong thì nói vào điện thoại: "Anh xem đi, phòng này chưa có ai ở cả... Đâu có bụi... Được rồi được rồi, em biết phải mở cửa thông gió mà..."
Từ An thật sự bị anh trai càm ràm đến phát phiền.
Bùi Thanh nói nhỏ: "Em tự trải giường được, anh đi ngủ đi."
Từ An: "Em lại đây, nói vài câu với anh cả đi, anh có ngược đãi em đâu!"
Bùi Thanh lúng túng đứng yên vài giây, rồi cầm lấy điện thoại.
"Anh cả."
Lý Mộc Từ: "Ngày mai anh cho người qua dọn nhà một lượt."
Bùi Thanh: "Không cần đâu, nhà ổn rồi ạ."
Lý Mộc Từ không khách khí đáp: "Cái ổ chó của Từ An đó giờ luôn bừa bãi, ổn mới lạ."
Bùi Thanh nhìn mặt bàn sạch trơn, thật lòng nói: "Thật sự không bừa đâu ạ."
Lý Mộc Từ: "Đó là vì mấy hôm nay nó nằm viện, không về ở, chưa kịp bày bừa."
Bùi Thanh cứng họng.
Lý Mộc Từ lại hỏi: "Em không có gì muốn nói với anh à?"
Bùi Thanh cầm điện thoại, cào nhẹ vào tường rồi nói: "Dạo này em đang chăm chỉ kiếm tiền."
Lý Mộc Từ: "Ừ, mẹ em lại đòi tiền?"
Bùi Thanh: "Dạ, mà em không đưa."
Cô lại nhớ ra chuyện gì đó, nói tiếp: "Anh cũng không được đưa nhé."
Cô vẫn còn nhớ chuyện trước đây Lý Mộc Từ đưa cho Hà Nhuế 800 vạn, làm cô tức đến suýt nữa ói máu.
Lý Mộc Từ: "Anh biết rồi, còn gì nữa không?"
Bùi Thanh liếc iPad: "Có thời gian em sẽ mang tranh về cho anh xem."
Trong điện thoại dường như có tiếng cười nhẹ.
Lý Mộc Từ: "Được rồi. Em ngủ sớm đi, anh cúp đây."