Thế mà thằng bé vẫn nói không ngừng.
Nguyễn Hân nghĩ thầm, rõ ràng mình đâu có lắm lời đâu nhỉ, sao sinh ra đứa con nói nhiều thế này?
Phong cảnh bên đường cứ thế lùi lại sau lưng.
Mới hơn năm giờ mà trời vẫn nắng gắt, trong xe và ngoài xe đều rất nóng.
Nguyễn Hân vừa nghe con nói vừa nghĩ, không biết lát nữa về nhà, tiệm in đã gửi tranh phong cảnh tới chưa nữa. Hôm qua cô ấy đặt vẽ bức tranh rất đẹp.
Đúng lúc cô ấy đang quay lưng về phía tài xế nên không chú ý tới đèn xanh giao thông đối diện bắt đầu nhấp nháy.
Đồng thời, nửa người trên của tài xế chúi mạnh về phía trước.
Một nhóm học sinh tiểu học mặc áo khoác màu cam bước lên vạch sang đường.
"Rầm!"
Nguyễn Hân ngã nhào về phía trước, đầu đập vào thanh vịn trong xe.
Cả xe như quân cờ domino, đổ ngã hàng loạt.
Nguyễn Hân cảm thấy có chất lỏng ấm nóng chảy vào mắt, cô ấy theo phản xạ tìm con trai.
Tiếng còi xe vang lên không ngừng.
"Xe buýt tông người rồi!"
"Cứu người mau!"
"Học sinh bị hất tung lên rồi!"
"Con mẹ! Tông luôn xe buýt bên làn đối diện rồi!"
"Gọi xe cứu thương mau!"...
Nguyễn Hân mất đi ý thức.
-
Năm giờ rưỡi chiều, Bùi Thanh sờ đầu gối, cảm thấy đã có thể ra ngoài.
Thật sự quá chán rồi, dù chỉ là đi xem phim cũng được.
Hàn Hà Nguyệt còn chưa tan làm, nghe nói Bùi Thanh định đi xem phim thì kêu gào: "Chị cũng muốn đi!"
Bùi Thanh: "Lần sau rủ chị đi."
Hàn Hà Nguyệt vừa ngồi trong toilet, vừa nhắn tin cho cô.
Bỗng một thông báo tin tức bật lên.
Cô ấy kinh ngạc: "Đường Hòa Bình Tây xảy ra tai nạn rồi!"
Bùi Thanh vừa mang giày xong: "Hả?"
Hàn Hà Nguyệt tiện tay gửi tin tức cho cô.
"Nghe nói nghiêm trọng lắm."
Hàn Hà Nguyệt nói tiếp: "Tin tức ghi là, tài xế đột ngột phát bệnh, rồi tông vào nhóm học sinh tiểu học đang sang đường, sau đó đâm tiếp vào xe buýt đang chạy ở làn đối diện."
Tông vào học sinh?
Không hiểu sao, tim Bùi Thanh đập thình thịch liên hồi.
Cô mở trang tin tức ra xem, đã có ba người thiệt mạng.
Bùi Thanh đứng trước cửa nhà, nhíu mày nhìn kỹ chiếc xe buýt trong ảnh.
Cô lại đọc bài tin tức một lượt từ đầu tới cuối, một luồng khí lạnh từ chân dâng lên tận đỉnh đầu.
Đó là xe buýt tuyến 106.
Bùi Thanh vẫn mang giày, cô đi vào phòng ngủ, bật máy tính bảng lên, lật lại bản vẽ nháp hôm qua. Trong bức tranh cô vẽ hôm qua, chiếc xe buýt cán qua vạch liền, cô phóng to liên tục, phát hiện trong tranh mình vẽ đúng là xe tuyến 106.
Trên vạch sang đường cũng có một nhóm học sinh tiểu học đang đi theo hàng, Bùi Thanh nhìn bài tin tức, ghi rõ nhóm học sinh này tham gia hoạt động ngoại khóa, vừa từ bảo tàng về thì không may gặp tai nạn...
Bùi Thanh cứng người, đem ảnh trong tin tức so với tranh mình vẽ.
Xe buýt giống nhau, áo khoác của học sinh cũng cùng màu...
Nhưng... sao lại như vậy?
Là trùng hợp sao?
Bùi Thanh bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Cô chợt nhớ đến lời của người đặt đơn hôm qua viết trên làn bình luận.