Quyển 1 - Chương 15

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

Vương Đại Long thức trắng cả đêm hôm qua, không phải vì mất ngủ thì đâu có... Ơ kìa? Vương Đại Long: "Cô cướp điện thoại của tôi làm gì?" Bùi Thanh: "Anh có quay video ở hiện trường đúng không, cho tôi xem." Cô thao tác rất nhanh trên điện thoại của gã, không thấy có video nào mới, liền quăng lại cho gã. Mãi lúc sau Vương Đại Long mới đứng lên được. Cảnh sát giao thông thấy có chuyện, bước mấy bước lại gần, giọng nghiêm khắc hỏi: "Làm gì đấy?" Bùi Thanh mỉm cười: "Tôi đang trò chuyện tâm tình với anh bạn này thôi, anh nói xem đúng không?" Vương Đại Long trợn trắng mắt, nhưng nhớ tới cú đá gọn gàng ban nãy của Bùi Thanh vào đầu gối mình, gã nghi ngờ cô biết võ, nếu đánh nhau thua một cô gái thì mất mặt lắm. Vì thế dưới ánh mắt cảnh sát, gã đành gật đầu. "Bọn tôi đùa thôi, ha ha, chỉ là đùa thôi." Cảnh sát nhìn hai người, cảm thấy không cùng một phe, nhưng Bùi Thanh cũng không giống đang bị đe dọa, bèn khoát tay: "Thôi được rồi, đừng chắn đường nữa, cũng không được phép quay linh tinh, đi mau đi." Bùi Thanh: "Ò, đi ngay đây." Cô nghĩ một lát rồi hỏi: "Anh cảnh sát, nghe nói xe buýt tông trúng mấy đứa nhỏ, tụi nhỏ sao rồi?" Sắc mặt cảnh sát không tốt: "Đưa vào bệnh viện rồi." Bùi Thanh còn định hỏi bệnh viện nào thì thấy vẻ mặt cảnh sát đầy khó chịu, ra hiệu đuổi người. Cô đành phải rời khỏi. Đi bộ được hơn trăm mét, Vương Đại Long vẫn bám theo. Thấy cô vẫn lưu luyến nhìn hiện trường, gã nói: "Đừng nhìn nữa." Rồi xoa xoa đầu gối: "Cô đá đau thật đấy." Bùi Thanh: "Tôi còn chưa dùng hết sức đâu, lần sau đừng tùy tiện nói bậy." Vương Đại Long lùi xa một chút, cô nàng này đẹp thì đẹp thật, nhưng đầu gối gã vẫn còn đau điếng. Gã lại nói: "Lúc tôi đến, xe cứu thương còn chưa đi, nhưng nhìn tình hình thì chắc đám trẻ con đó không sống nổi rồi." Bùi Thanh sững người. Vương Đại Long: "Xe buýt to thế, tài xế lại ngất đi, chắc không kịp đạp phanh đâu. Chưa nói mấy đứa nhỏ bị tông, chỉ riêng hành khách trên hai xe buýt kia sống được mấy người cũng khó mà nói." Gã cảm thán: "Cho nên mới nói, phải biết tận hưởng cuộc sống, không ai biết được tai họa ập tới lúc nào đâu." Bùi Thanh lại mở thông báo của cảnh sát ra xem, vẫn đang cập nhật, số người chết đã tăng lên bảy. Vương Đại Long liếc nhìn dòng chữ trắng trên nền xanh, hoàn toàn không tin. "Chắc chắn không chỉ nhiêu đấy đâu. Ây, người đẹp, cô đi đâu thế..." Bùi Thanh: "Tránh xa tôi ra, không tôi đấm chết bây giờ!" Vương Đại Long không dám theo nữa. Cô gái này dữ như bà chằn. - Bùi Thanh xem xong hiện trường, rồi so sánh hình ảnh ở đó với bản vẽ nháp của mình. Thật ra cũng không cần so gì nhiều, biển số xe của xe buýt và mấy chiếc xe con phía sau là bằng chứng rõ ràng nhất. Cô vuốt tóc, hôm nay ra ngoài cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa thấp. Tâm trạng Bùi Thanh khá bực bội, lúc này Hàn Hà Nguyệt gửi tin nhắn hỏi cô xem phim gì. Bùi Thanh: [Có việc bận, không xem phim. Em đang bận, lát nói chuyện với chị sau. ] Cô ngồi trên ghế dài ở trạm xe buýt, nhìn bảng các tuyến xe, thấy có bệnh viện Huệ Dân trên đó. Bùi Thanh suy nghĩ một chút rồi gọi taxi đến đó.