Xe buýt chạy về hướng trạm Hồng Môn Đông, lần này cô không xuống xe, chỉ ngồi trên xe nhìn hai bên đường.
Khu này toàn cửa tiệm thấp bé, tường vôi xám xịt, cũ kỹ.
Thỉnh thoảng còn thấy camera giám sát.
Bùi Thanh nghĩ: Đêm qua mình quá vội rồi, lẽ ra nên tìm cớ để coi camera theo dõi quanh đây. Giờ muốn coi cũng không có cơ hội.
Xe vẫn chạy chậm rãi, đi qua con đường hôm qua cô đã qua.
Bùi Thanh thấy đứa bé bị mình dọa khóc hôm qua.
Nhóc con không nhớ gì, hôm nay còn vui vẻ chơi thổi bong bóng. Mẹ nó ngồi bên cửa tiệm gần đó, thỉnh thoảng liếc nhìn con.
Bên ngoài, cây liễu rũ bóng mát, xe buýt vừa lướt qua bóng râm thì cô phát hiện có 3-5 người đàn ông ngồi xổm dưới cây.
Nhờ cặp mắt thị lực 10/10, cô nhận ra ba người trong số đó.
Một là tên du côn hôm qua đến làm quen - Thạch Đại Tài, hai người kia là hai tên trộm bình điện xe cô - Diêu Thuận và đồng bọn của gã.
Ơ! Ba người này quen nhau, là cùng một băng nhóm! Cô biết ngay hôm qua là hành động theo nhóm mà!
Bùi Thanh tức đến mức bật dậy khỏi ghế.
Mặt trắng như ngọc của cô hiện đầy vẻ giận dữ.
Mọi người xung quanh thấy cô đột ngột đứng lên, đều ngẩng đầu nhìn.
Bị nhìn chằm chằm, Bùi Thanh lại bình tĩnh ngồi xuống.
Dù cô có thể đánh ba tên một lúc, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng chúng còn đồng bọn.
Khu này trông chẳng an toàn tí nào.
Bùi Thanh thầm niệm trong lòng: [Người quân tử thì phải tránh xa nguy hiểm], rồi rút điện thoại ra chụp một tấm hình.
-
Tại đồn cảnh sát Phổ Hà, Lưu Hoành và Phương Nhụy mỗi người nắm một tay Chu Vượng, vừa khóc vừa gọi "con trai" không ngừng.
Cảnh sát đã xem báo cáo giám định ADN, để chắc chắn, cảnh sát vẫn yêu cầu hai vợ chồng đi xét nghiệm lại.
Bản giám định này là do Tiền Nhã nhờ bạn học cũ hỗ trợ xét nghiệm nhanh.
Dù cần kiểm tra lần nữa, nhưng với hai vợ chồng Lưu Hoành, đây chắc chắn là đứa con trai đã thất lạc hơn mười năm của họ.
Phương Nhụy cứ sờ mãi sau đầu Chu Vượng.
"Đúng rồi, đúng là con trai tôi rồi, vết sẹo sau đầu vẫn còn, trong cổ còn có nốt ruồi đỏ..."
Bà cứ rướn người về phía Chu Vượng, còn muốn kéo áo con ra xem.
Chu Vượng lúng túng lùi mãi về sau, nhìn cô gái đã dẫn mình tới đây.
Lâm Chanh thì cười rạng rỡ nhìn anh ta. Lúc này cô ấy không nghĩ gì khác, chỉ thấy Chu Vượng như một cọc tiền biết đi.
Tiền Nhã đã nói, lừa được Chu Vượng đến đây sẽ thưởng cho cô ấy 2. 000, thế là xong việc!
Kiếm tiền chưa bao giờ dễ như thế này!
Lưu Tiểu Vân cũng gấp rút tới nơi cùng Tiền Nhã, cả gia đình ôm nhau khóc nức nở, mười mấy năm cuối cùng cũng có kết quả.
Vừa khóc, Lưu Tiểu Vân vừa không quên dặn: "Tối nay về nhà chị đi, tổ chức bữa cơm đón cháu trai về nhà! Cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi!"
Cảnh sát buộc phải cắt ngang màn cảm động của gia đình này, bởi hộ khẩu hiện tại của Chu Vượng ở Tứ Xuyên, cách thành phố A rất xa. Hơn nữa vụ việc lại liên quan đến việc buôn bán người, cần đăng ký thêm bước nữa.
Sau khi xác nhận thân phận, còn phải chuyển hộ khẩu, thủ tục cũng khá rắc rối.
Nhưng với hai vợ chồng Lưu Hoành mà nói, chỉ cần con ở bên cạnh, chuyện gì cũng không là vấn đề.
Dù Chu Vượng đã 18 tuổi, mất mười năm tuổi thơ, nhưng 18 vẫn là độ tuổi đầy sức sống, cả nhà tràn ngập hy vọng vào tương lai.
Lâm Chanh lặng lẽ bước tới, đưa vài tờ giấy cho Tiền Nhã lau nước mắt.
Cô ấy hỏi nhỏ: "Chị, tối nay xem livestream tiếp không?"
Tiền Nhã: "Xem chứ."
Cô ấy nghẹn ngào: "Lần này có thể nhờ cô ấy vẽ bức ảnh gia đình thật sự rồi."
-
Bùi Thanh đã nghỉ livestream một ngày, không thể trì hoãn nữa. Ngày 9 tháng 7, đúng tám giờ tối cô phát sóng trở lại.
Vừa mở livestream,"Cam cắn đuôi" đã ném mấy quả tên lửa liên tiếp.
Mới mở livestream mà đã bị quà tặng đập cho choáng váng.
Bùi Thanh hiểu ngay, chắc họ đã tìm thấy đứa con thất lạc rồi.
Bùi Thanh: [Cảm ơn "Cam cắn đuôi" đã tặng tên lửa. ]
Cam cắn đuôi: [Cảm ơn streamer, đã tìm được em họ rồi. Nhà tôi chuẩn bị dẫn em ấy đi kiểm tra sức khỏe, nhìn em ấy hơi suy dinh dưỡng. À mà, streamer có thể vẽ giúp tôi thêm một bức ảnh gia đình nữa không? Cả nhà tôi đều rất muốn có! Cảm ơn bạn!]