Tiếng hét chói tai của cô bạn thân vang lên từ điện thoại: "Cái gì cơ! Trời đất, mày không sao chứ! Có kẻ giết người trong khu nhà mày hả? Không được không được, mày dọn sang chỗ tao ở đi, mày còn sống một mình nữa chứ... Vừa hay hôm nay là sinh nhật của Coca, tao mua nhiều đồ ăn lắm..."
Tiền Nhã nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Chắc không sao đâu, chắc chắn mấy ngày nay cảnh sát sẽ giám sát khu này rất chặt chẽ cho coi. Hôm nay xe rác đến muộn, nếu không thì xác đã bị chở đến bãi rác rồi, không biết bao giờ mới phát hiện ra nữa. Tao nghĩ hung thủ chắc giờ đang lo tìm đường chạy trốn rồi!"
Bạn thân: "Thế cũng không được!"
Tiền Nhã sống một mình, nhỡ có chuyện gì thì biết kêu ai!
Sau một hồi bị bạn thân thuyết phục mãi, Tiền Nhã mới chịu dắt chó sang nhà bạn mình.
Cô ấy vuốt cái đầu to của Coca nhà mình, thở dài, thu dọn ít đồ đạc rồi dẫn Coca đến nhà bạn.
Vừa đến nơi, bạn thân của Tiền Nhã đã nhào tới vuốt ve Coca không ngừng.
"Ui chao, Coca ơi, dì nhớ con muốn chết!"
Tiền Nhã kéo vali đứng bên tường, thở dài một hơi.
Bạn thân lấy ra một đống đồ chơi đặt bên cạnh Coca, đều là đồ cô ấy cất công mua.
Coca giơ hai chân lên ôm lấy một quả bóng, không chịu nhả ra.
Tiền Nhã mở vali ra, trò chuyện với bạn thân một lúc về chuyện ở đồn cảnh sát, rồi chợt nhớ ra bản vẽ đã đặt cho Coca từ hôm qua, cô ấy lập tức lấy ra cho bạn mình xem.
"Hôm qua tao thuê họa sĩ vẽ một bức cho Coca, giống lắm luôn."
Cô ấy mở điện thoại ra cho bạn mình xem, đột nhiên tay chợt khựng lại.
Trên màn hình, chú Husky đang ngậm một cái túi màu đỏ, sợi dây trên miệng túi căng ra, bên cạnh là thùng rác vệ sinh màu xanh rõ mồn một.
Tiền Nhã: "Ủa?"
Họa sĩ này vẽ giống y như cảnh sáng nay. Không, không phải giống nữa, mà là y chang!
Tiền Nhã nhìn chằm chằm vào màn hình, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Coca là một con chó ngốc, vốn dĩ thích chạy loạn khắp nơi cắn túi nilon, gặm cỏ cũng không biết bao nhiêu lần rồi.
Huống hồ mấy cái thùng rác vệ sinh kiểu này thì ở đâu cũng có.
Một quả bóng lăn đến bên chân Tiền Nhã, cô ấy cúi đầu nhìn xuống, thấy Coca đang nhìn cô ấy bằng đôi mắt long lanh, như đang rủ chơi cùng nó.
Tiền Nhã nhặt quả bóng lên rồi ném ra xa. ...
Ba giờ chiều, Bùi Thanh đặt đồ ăn ở một nhà hàng kiểu Hồng Kông, vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Bỗng nhiên một bản thông báo của cảnh sát với nền xanh chữ trắng hiện ra trước mắt cô.
Hửm?
Bùi Thanh lập tức đọc kỹ.