Quyển 2 - Chương 2

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:08

Anh ta nghi ngờ cô gái này định mổ lấy thận mình. Lâm Chanh: "Ơ, sao anh không uống? 2 tệ lận đó!" Bị Lâm Chanh nhìn chằm chằm, Chu Vượng bịa đủ lý do vẫn không thoát được, đành uống hai ngụm. Lâm Chanh lại giật lấy chai nước trong tay anh ta: "Thôi không uống được thì đừng uống." Chu Vượng: Cô gái này có bệnh hả? Lâm Chanh vặn nắp lại, hỏi Chu Vượng: "Anh định ở thành phố A mấy ngày?" Không chỉ kỳ quặc mà còn tự biên tự diễn. Chu Vượng chỉ muốn nhanh chóng tống cổ cô gái này đi. "Tôi đến làm việc." Lâm Chanh bất ngờ cười: "Làm việc cũng tốt mà." Cô ấy lắc lắc điện thoại: "Anh đẹp trai, có việc phù hợp em sẽ giới thiệu cho anh, có gì em sẽ liên lạc anh nhé." Nói rồi, Lâm Chanh quay người bỏ đi, để lại Chu Vượng mù mờ không hiểu gì. Chu Vượng: "..." Lâm Chanh gặp Tiền Nhã, đưa chai nước để cô ấy mang đi xét nghiệm ADN. Lâm Chanh: "Mệt chết em rồi, nói cả ngày trời." Tiền Nhã nhận đồ, lập tức chuyển khoản cho Lâm Chanh. Cô ấy vui vẻ nói: "Vất vả cho em rồi, đợi có kết quả, chị lì xì thêm cho em." Lâm Chanh: "Xe em còn ở trạm Hồng Môn Đông." Tiền Nhã phất tay: "Chị gọi người kéo xe cho em." Kéo xe? Không cần đâu! Đi xe buýt là được rồi. Lâm Chanh vội đáp: "Không cần đâu. Nếu đúng là em họ chị, nhớ lì xì lớn cho em nha." - Về đến nhà, Bùi Thanh rửa sạch hộp giữ nhiệt, dọn dẹp nhà cửa rồi mới ngồi lên sô pha phòng khách. Cô nhìn chằm chằm tấm ảnh gia đình trên tường, đặc biệt chú ý đến người chú trong ảnh. Nghĩ một lúc, cô mở iPad pro, tạo một file tranh mới, bắt đầu vẽ. Năm 2000. chú Lý mất tích, tính đến nay đã 15 năm. Dì Từ luôn nghi ngờ em trai chồng là Lý Bỉnh làm, nhưng Lý Bỉnh đã bị bắt vì tội kinh tế, vẫn không chịu thừa nhận vụ mất tích là do mình gây ra. Đến giờ vụ án vẫn là điều bí ẩn. Giờ đây, Bùi Thanh tình cờ có năng lực đặc biệt, cô định thử xem sao. Một tiếng sau, Bùi Thanh nhìn cô gái trong tranh, lặng thinh không nói gì. Rõ ràng cô muốn vẽ chú Lý – một người đàn ông! Sao lại vẽ ra một cô gái? Cô đặt máy xuống, rót ly nước, uống ừng ực rồi lại ngồi vào sô pha. Cô nhìn lại bức tranh, cô gái này là ai nhỉ? Cô chưa từng gặp qua. Không phải cô gái ở bến xe sáng nay. Bùi Thanh lật lại bản nháp, cuối cùng phát hiện: cô gái này từng xuất hiện trong bản phác thảo trước! Chính là cô gái đứng ngoài cùng bên phải trạm xe buýt hôm đó. Ơ? Chuyện gì thế này? Bùi Thanh chăm chú nhìn bức tranh mới. Cô gái nằm trên giường, mắt nhắm lại, mặc bộ đầm liền thân màu đỏ rượu, hai tay chắp trước bụng. Môi tô son, kẻ mày, má còn phớt hồng. Bảo sao lúc đầu cô không nhận ra. Lúc vẽ cô cũng thấy có gì đó sai sai, nhưng tay lướt quá trơn tru nên cứ vẽ hết. Cô gái này là ai? Sao mình lại vẽ ra cô ấy? Bùi Thanh nhấc máy lên nhìn kỹ lại, cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nghĩ: Không ai đi ngủ mà trang điểm cả, dù mệt cũng không ngủ với tư thế như vậy, lại còn không đắp chăn. Tư thế này quá chỉnh tề. Bùi Thanh xem kỹ bức tranh, ngó trái rồi lại ngó phải, nhưng chẳng thấy gì bất thường. Trong tranh chỉ có một chiếc giường, tầm nhìn từ tranh như từ trên nhìn xuống, giới hạn trong phạm vi chiếc giường. Bùi Thanh có dự cảm chẳng lành. Bức tranh kỳ lạ đầu tiên cô vẽ: chó husky tha túi nilon đỏ, bên trong là xác trẻ con. Bức thứ hai nhìn qua thì bình thường, nhưng sau đó xe buýt trong tranh mất khống chế, rồi gặp tai nạn nghiêm trọng. Dù bức thứ ba rất hoàn hảo, nhưng cô gái đứng bên phải trạm xe lại xuất hiện tiếp trong tranh thứ tư? Chẳng lẽ đã có chuyện không may xảy ra rồi sao?