Quyển 1 - Chương 27

Trinh Thám: Nét Vẽ Tiên Tri

Vệ Thập Thất 29-10-2025 12:26:09

Lâm Chanh là một video editor nhỏ, làm tự do, không thất nghiệp như Tiền Nhã. Hai người mới quen nhưng cũng khá thân, Tiền Nhã hào phóng, Lâm Chanh thì cọ ăn cọ uống, sẵn sàng giúp "chị đẹp nhiều tiền" giải quyết phiền não. Tiền Nhã dẫn Lâm Chanh đi ăn tối dưới ánh nến ở nhà hàng Tây, khiến Lâm Chanh đỏ cả mặt. Tiền Nhã hỏi: "Em có xe không?" Lâm Chanh: "Có chiếc xe cũ. Sao thế ạ?" Tiền Nhã: "Vậy tốt. Mấy ngày tới em đi canh ở trạm Hồng Môn Đông đi." Lâm Chanh: "Hả?" Tiền Nhã hùng hồn nói: "Chị vốn ngủ ngày cày đêm, mấy hôm liền không chịu nổi nữa. Em qua đó canh giùm chị đi. Trạm đó xa nhà chị, mà có vẻ cậu mợ cũng không có ý định sẽ tới đó." Lâm Chanh: "Nhưng mà canh gì cơ?" Cầm ly rượu trên tay, Tiền Nhã nói: "Một ngày 1. 000." Lâm Chanh lập tức rót rượu cho cô ấy: "Chuyện nhỏ chị yêu ơi, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Chị cứ yên tâm ngủ đi!" Giao nhiệm vụ cho Lâm Chanh xong, Tiền Nhã yên tâm về ngủ. Lâm Chanh lái xe đến bãi đối diện trạm Hồng Môn Đông, bắt đầu canh hàng ngày. Cùng lúc đó, Bùi Thanh cũng đến trạm Hồng Môn Đông. Ban ngày, cô cầm iPad ngồi trong cửa hàng tiện lợi 24h gần đó, tối thì về livestream. Ba ngày liền, cô vẽ không ít avatar, kiếm tiền đều đều, chỉ là chưa thấy cảnh trong tranh xuất hiện. Canh hoài mệt quá, Bùi Thanh lại lấy tranh ra xem, còn đi chợ để khảo sát thực tế, cuối cùng xác nhận thời gian trong tranh chắc chắn là buổi sáng. Cá ngoài chợ phải mua sớm mới tươi, ai muốn mua chắc chắn phải đi sớm. Giờ là mùa hè, trời sáng nhanh, vậy trong tranh là mấy giờ chứ! Bùi Thanh nhìn tranh than thở, lại phải dậy sớm rồi. Cô chọn làm freelancer chẳng phải để khỏi phải dậy sớm sao! - Bên kia, Lâm Chanh canh ba ngày cũng chẳng thấy gì. Vừa tốt nghiệp đại học, cô ấy vẫn chưa đủ trải đời, vẫn là đứa trẻ thành thật. Tiền Nhã chuyển 3. 000 rất dứt khoát, nhưng Lâm Chanh bắt đầu cảm thấy áy náy. Cô ấy hỏi: [Mấy hôm nay cậu mợ chị có đi chợ không?] Tiền Nhã: [Không. Em cứ canh tiếp đi, nếu họ đi rồi thì chị bắt em canh suông làm gì. ] Lâm Chanh "ồ" một tiếng. Cô ấy nghĩ: Chị gái này tin tranh dữ vậy à. Một bên nghĩ Tiền Nhã ngốc nghếch lắm tiền, một bên lại thấy cầm tiền mà không làm gì thì cũng không được. Cô ấy nhìn kỹ mấy ông bà lão trong tranh đều xách giỏ rau, bèn hỏi người ở đó là mấy giờ chợ mở cửa. Một ông lão bảo: "Bốn rưỡi, năm giờ là bắt đầu dọn hàng rồi." Nghe xong, Lâm Chanh choáng váng. "Lúc đó đã mở rồi ạ?" Ông đáp: "Người già ngủ đâu có nhiều, năm giờ đi dạo rồi tiện ghé mua thức ăn luôn. Cô bé, cháu cần gì sao?" Không cần gì cả. Lâm Chanh mơ hồ nghĩ: Bốn rưỡi cô ấy dậy không nổi, thôi ngủ luôn trong xe vậy. - Sáng sớm ngày 7 tháng 7, Bùi Thanh uống một ly cà phê đen, rồi hơn bốn giờ chạy xe điện đến chợ Hồng Môn. Năm giờ, cô đến đúng giờ, thấy những ông bà lão xách giỏ đi chợ đầy phấn chấn. Thật đáng sợ. Không đi làm đúng là khác biệt thật! Cô nhìn bến xe, chuyến sớm nhất là sáu giờ. Chưa đến sáu giờ, không cần gấp. Đã đến rồi, cô tính dạo quanh, mua ít tôm tươi về. Khi đang lang thang ở khu hải sản, Bùi Thanh vừa quay người lại thì thấy đôi vợ chồng trung niên quen thuộc kia. Lưu Hoành và vợ Phương Nhụy dậy sớm đi chợ. Hai người là lén tới đây, Lưu Hoành vốn lớn lên ở đây nên rất quen thuộc. Bao năm qua chợ chỉ sạch hơn chút thôi, còn lại chẳng khác gì. Hai người vốn hứa với Lưu Tiểu Vân là ở lại nửa tháng để tĩnh dưỡng, nhưng càng ở lại càng thấy nóng ruột. Lưu Hoành bàn với vợ: "Hay là mình đi thôi em." Phương Nhụy gật đầu: "Ở lại em cũng nóng ruột quá, bệnh viện chúng ta cũng đi rồi, nhưng giờ cũng không thể âm thầm rời đi được." Mấy hôm nay Lưu Tiểu Vân lo toan đủ chuyện, Phương Nhụy bàn với chồng mời em gái và cháu gái ăn bữa cơm rồi mới đi. Lưu Hoành: "Chị anh thích ăn cá mè hoa nhất, mình mua con cá tươi về nấu đi." Hai người nói rồi đến chợ Hồng Môn, đúng lúc gặp Bùi Thanh. Thật là trùng hợp! Bùi Thanh thấy cặp vợ chồng này, liền kinh ngạc.