Trên diễn đàn thường rất dễ nổi lửa.
Lâm Chanh không phục, lập tức dán link tin tức và video ghi lại buổi livestream khi họa sĩ vẽ bức tranh.
Lâm Chanh: [Nhìn đi, nhìn đi, tôi có bằng chứng! Xem thời gian livestream rồi xem thời gian tin tức, streamer này thật sự giỏi đó, vẽ được cả chuyện sắp xảy ra! Không tin thì mọi người tự xem đi!]
[Chắc là ghép thôi. ]
[Nhìn tay kìa, trắng quá. ]
[Để tôi xem thử. ]
[Video khó ghép lắm đấy. ]
[Chỉ 5. 000 mà phải phí công vậy à?]
Lâm Chanh: [Đây đâu phải vì 5. 000! Đây là nhân tài hiếm có ở cái diễn đàn nhỏ bé này đó! Mấy người có hiểu không hả!]
-
Những chuyện trên diễn đàn, dĩ nhiên Bùi Thanh chẳng biết. Đêm hôm đó cô phải lặn lội tìm cửa hàng chuyên bán xe điện, lắp lại bình điện xong, lại lắc lư đạp xe mất một tiếng mới về đến nhà.
Dù mùa hè ban đêm không lạnh mấy, lúc chạy xe cũng có gió mát, nhưng về đến nhà Bùi Thanh vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô đăng một status trên vòng bạn bè: "Xe điện mới mua chưa được hai ngày, bình đã bị trộm..."
Rất nhanh đã có người bấm like.
Bùi Thanh nhìn thông báo, toàn thân bỗng nhiên căng thẳng.
"Người nào đó" đã like status của bạn.
Cô lập tức quay lại vòng bạn bè kiểm tra, quên mất không cài lại chế độ người xem.
Chết tiệt, Lý Mộc Từ còn bấm like, có ý gì đây?
"Người nào đó" là biệt danh cô đặt cho Lý Mộc Từ.
Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào cái like, rồi xóa luôn bài đăng.
Lần sau không được tay nhanh hơn não nữa!
"Đinh-"
Tin nhắn WeChat tới, Bùi Thanh ho một cái, chuẩn bị tinh thần rồi mới mở tin nhắn ra đọc.
Là Hàn Hà Nguyệt nhắn: [Bình xe bị trộm hả?]
[Ủa, sao em xóa bài rồi?]
Bùi Thanh thở phào, không phải Lý Mộc Từ.
Làm cô hết cả hồn!
Cô lái sang chuyện khác: [Tìm lại được rồi ạ. ]
Hàn Hà Nguyệt: [Tìm được là tốt. À, nhóm bọn chị vừa xong dự án, mai chị nghỉ, chị mời em đi ăn! Có rảnh không bấy bi?]
Bùi Thanh đáp ngay: [Có có có, ăn chùa thì sao thiếu em được he he. ]
Hàn Hà Nguyệt gửi lại một sticker "gấu trúc ôm".
Hôm đó Bùi Thanh không livestream, cô tranh thủ hoàn tất mấy bức chân dung còn dở rồi đi ngủ.
Trưa hôm sau, theo đề nghị tha thiết của Bùi Thanh, hai người hẹn ăn ở một quán Tứ Xuyên.
Lâu rồi không ăn cay, Bùi Thanh vừa ngửi thấy mùi là cảm giác nước miếng muốn ứa ra rồi.
Hàn Hà Nguyệt: "Rồi rồi rồi, biết em thèm rồi, hôm nay đảm bảo cho em ăn no."
Hai người gọi ba món, Hàn Hà Nguyệt hỏi: "Mà sao tự dưng em mua xe điện thế?"
Bùi Thanh: "Có tí việc, em đến Hồng Môn tìm người."
Hàn Hà Nguyệt vừa lau bộ đồ ăn dùng một lần, vừa nhăn mặt: "Tới Hồng Môn làm gì? Tối qua chị định nói với em vụ này, nghe bảo Hồng Môn vào mấy năm 90 toàn là dân xã hội đen, sau đó mới hoàn lương, tốt nhất em đừng tới đó."
Bùi Thanh: "Hả?"
Cô thật sự không biết chuyện này.
Từ lúc đến thành phố A, cuộc sống của cô rất đơn giản, đi học có tài xế đưa đón, đi chơi cũng có nhà họ Lý sắp xếp, chưa bao giờ tới những khu hẻo lánh.
Nghe Hàn Hà Nguyệt nói vậy, cô mới hỏi kỹ: "Chị nghe ai nói vậy?"
Hàn Hà Nguyệt: "Đồng nghiệp chị nói. Trước kia anh ta ở Hồng Môn, gần đây mới chuyển đi chỗ khác. Mà nghe nói giá thuê nhà bên Hồng Môn rẻ lắm."
Lòng Bùi Thanh lại dấy lên linh cảm chẳng lành.
Hàn Hà Nguyệt nói tiếp: "Đồng nghiệp chị là con trai, có cái giường là ngủ được nên mới dám thuê bên đó. Hôm nọ chị còn coi ảnh phòng trọ của anh ta, xem xong không biết nói gì luôn. Phòng chỉ có cái giường, không có bàn, bàn chải thì để luôn dưới đất."
Bùi Thanh tò mò: "Tiền thuê bao nhiêu vậy chị?"
Hàn Hà Nguyệt: "Tầm 800."
Nghĩ đến căn hộ thuê 5. 000 mỗi tháng của mình, Bùi Thanh cũng thở dài: "Anh ấy sống đơn giản thật."
Hàn Hà Nguyệt: "Giờ người ta gọi là "lối sống tối giản" đó. Nhưng chắc cũng vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà, giá nhà ở thành phố A cao ngất, không ráng tiết kiệm tiền thì sao mua nổi."
Bùi Thanh: "Cũng đúng."
Ăn xong, Hàn Hà Nguyệt kéo Bùi Thanh đi dạo phố tới ba giờ chiều thì bị một cuộc gọi gọi đi.
Trước khi đi còn càu nhàu: "Bug bug bug, sửa hoài không hết bug."
Bùi Thanh nhìn theo bằng ánh mắt đầy thông cảm.
Tiễn Hàn Hà Nguyệt đi xong, cô nghĩ nghĩ một chốc, rồi lại leo lên xe buýt.