Cô ngậm bàn chải đứng trong nhà tắm, ngáp với cô gái tóc dài trong gương.
Haiz, thực tập thật khổ! Không chỉ ngày nào cũng phải dậy sớm mà còn phải chịu lương thấp!
Đợi có dấu thực tập xong, cô sẽ thuê cửa hàng khởi nghiệp, ngủ đến tám giờ mỗi ngày luôn!
Trong kho của không gian có bánh mì do xưởng đồ khô sản xuất, nhưng buổi sáng Tần Tiểu Vi muốn ăn đồ nóng nên xuống cửa hàng tiện lợi mua bốn cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.
Các kệ hàng trong cửa hàng tiện lợi gần như trống trơn, bên ngoài chất đầy các thùng hàng do nhân viên giao tới từ sáng sớm. Hai nhân viên bán hàng liên tục khiêng hàng ra vào bổ sung, trời sáng hơi lạnh nhưng trán họ đã lấm tấm mồ hôi.
Trong cửa hàng có ghế ngồi, cô tìm một chỗ, vừa ăn sáng vừa lướt điện thoại.
Hai bạn cùng phòng của cô đi chợ đầu mối từ lúc nhá nhem, mua được rau tươi và một ít thực phẩm, hoa quả có thể bảo quản lâu.
[Phạm Cẩn: Ở chợ đầu mối không bán lẻ nhiều, chỉ bán theo thùng. Bọn tớ lấy một thùng táo, một thùng cà chua bi và ba thùng mì gói. A Hà, Vi Vi, các cậu có muốn chia không? Thùng nào cũng to, thùng táo 25kg lận, bọn tớ ăn không hết, các cậu không lấy thì tớ bán cho bạn khác. ]
[Đoạn Hà: Tớ lấy 20 gói mì, táo và cà chua bi cũng lấy. ]
[Phạm Cẩn: Các cậu có cần sữa hoặc nước uống không? Xe bọn tớ còn chỗ. ]
[Đoạn Hà: Tớ còn nửa thùng sữa. Có Coca không? Lấy cho tớ một thùng Coca. ]
[Phạm Cẩn: Có, loại thùng 24 lon. ]
[Đoạn Hà: OK. ]
[Đoạn Hà: Khi nào các cậu về thì nói một tiếng, tớ mượn xe đẩy ở điểm giao hàng giúp các cậu chuyển đồ. ]
[Phạm Cẩn: Không cần đâu, A Hà cứ ngủ tiếp. Bọn tớ sẽ đem rau và thịt gà, vịt sang nhà bà ngoại tớ trước, ngủ bù xong rồi mới về trường. ]
[Tiêu Lâm Lâm: Vi Vi đâu? Sao mãi chưa thấy trả lời vậy?]
[Đoạn Hà: Chắc đang ngủ. Tối qua Vi Vi nói ngân hàng không cho nghỉ, còn phải làm thêm đến khuya. ]
[Phạm Cẩn: Vậy để cậu ấy dậy rồi tính tiếp. ]
Xem xong cuộc trò chuyện, Tần Tiểu Vi nhắn trong nhóm: [Tớ lấy cả mì và trái cây, các cậu để lại giúp tớ, tối nay tớ về ký túc xá. ]
Tin nhắn vừa gửi xong, Phạm Cẩn đã trả lời ngay.
[Phạm Cẩn: Ok]
[Phạm Cẩn: Tớ với Lâm Lâm vẫn đang chơi điện thoại, chưa ngủ bù đâu, chắc tối mới về lận. ]
[Phạm Cẩn: À, hôm nay tớ nghe người ở chợ đầu mối nói là cá nhân không được tích trữ lương thực nhiều. Mua số lượng lớn phải lên app của bộ Công thương để xin giấy phép gì đó, chợ đầu mối phải quét mã. Giờ mua bao nhiêu lương thực còn phải xem ngành hàng và hạn mức ... phức tạp lắm. ]
[Phạm Cẩn: Vi Vi, người thân của cậu cũng phải làm giấy phép đó à?]
Nhìn tin nhắn hiện trên màn hình, hàng mày Tần Tiểu Vi khẽ nhíu lại. Giấy phép? Mua lương thực, dầu ăn cũng phải xem hạn ngạch á?
Tần Tiểu Vi cảm thấy có gì đó rất bất thường.
[Tần Tiểu Vi: Tớ chưa nghe chú tớ nói gì cả, chắc chú vẫn chưa biết, để tớ hỏi thử xem. ]
Trả lời tin nhắn của Phạm Cẩn xong, Tần Tiểu Vi thoát khỏi giao diện trò chuyện rồi lên mạng tìm kiếm thông tin về việc hạn chế mua lương thực.
Bất ngờ là việc này đã bắt đầu từ nửa năm trước, chỉ là mới áp dụng ở một số khu vực chứ chưa lan rộng trên toàn quốc. Ở Ninh Thị nơi cô sống thì việc đăng ký chỉ mới bắt đầu từ tháng trước, mà cũng chỉ dừng lại ở việc đăng ký, chưa áp dụng hạn chế. Việc hạn chế thực sự chỉ mới bắt đầu vài ngày gần đây.
Quầy hàng nhỏ của cô không cần "nhập hàng" nên cô không biết đến việc cần giấy phép nhập này.
Hạn chế chỉ áp dụng cho những người mua lương thực và dầu ăn với số lượng lớn. Người dân bình thường đi siêu thị mua vài chục ký gạo hay hai, ba can dầu một lần thì không bị cấm.
Mức hạn mức trong ứng dụng khá thoải mái, các thương nhân mở cửa hàng đi nhập hàng chỉ cần thêm bước đăng ký thông tin, miễn là không đầu cơ tích trữ nguyên liệu với số lượng lớn thì không ảnh hưởng đến việc kinh doanh.